Chương 45: Mời Ăn Cơm 3

Một lát sau bóp chân xong, hai đứa nhỏ từ trên giường đứng lên, lại nằm trên giường mẹ không muốn đi, Thẩm Thận Hành liếc mắt nhìn bọn trẻ một cái, nói: "Chú các con đợi lát nữa sẽ ra ngoài chơi, các con không đi sao?”

Thẩm Thắng Tiệp từ trên giường đi xuống: "Con muốn ra ngoài chơi." Sau khi đến đây ngày hôm qua, bé muốn ra ngoài chơi, nhưng không ai đưa bé đi cả.

Thẩm Thắng Âm nhìn thấy anh trai muốn đi ra ngoài, cũng đi theo nói: "Con cũng muốn ra ngoài chơi.”

Trong chốc lát hai đứa nhỏ đều chạy đi, Trịnh Cẩm Hoa nhìn Thẩm Thận Hành, Thẩm Thận Hành buông tay.

Trịnh Cẩm Hoa đứng lên cũng muốn đi ra ngoài, Thẩm Thận Hành giữ chặt cô: "Anh cũng đau chân, anh cũng muốn xoa bóp.”

Trịnh Cẩm Hoa vô cùng ghét bỏ: "Anh da dày thịt dày, em không thể bóp được.”

"Anh mặc kệ, hôm nay nhất định phải được hưởng đãi ngộ như hai đứa nhỏ." Thẩm Thận Hành nói xong nằm sấp trên giường, thấy vợ chậm chạp bất động, lại nói: "Em phải hiểu được một đạo lý, có anh trước mới có bọn nhỏ.”

Trịnh Cẩm Hoa trong lòng nói một người đàn ông trưởng thành không biết xấu hổ ăn giấm của hai đứa nhỏ, rốt cuộc ngồi xuống, vỗ vỗ chân anh: "Thả lỏng.”

Trịnh Cẩm Hoa có cùng cô giáo học qua, đông y xoa bóp vẫn cần lực đạo, cô nhìn gầy, nhưng sức mạnh không nhỏ. Thể chất Thẩm Thận Hành tuy tốt, trên đùi có vài chỗ vẫn rất cứng ngắc, cô sờ chuẩn huyệt vị từng chút từng chút xoa bóp cho anh những chỗ cứng ngắc.

Thẩm Thận Hành không nghĩ vợ còn có chút công phu thật, trên đùi bị bóp tuy rằng đau, sau khi đau lại rất thoải mái, càng thoải mái, anh nói: "Vợ, em không sao chứ?" Tuy rằng hưởng thụ mát xa của vợ, nhưng cũng lo lắng cho thân thể của vợ.

Trịnh Cẩm Hoa lắc đầu: "Chút sức lực này có, tranh thủ thời gian làm chút dược liệu ngâm chân, chỉ là trong nhà không có thùng ngâm chân.”



Thẩm Thận Hành nói: "Anh đi tìm người làm thùng gỗ.”

"Ừm."

Ấn chân xong, Thẩm Thận Hành nằm lật lại, nắm lấy tay vợ, xoa xoa tay cô, cười nói: "Tay này của vợ anh hôm nay có lẽ đã chịu mệt mỏi, phải xoa xoa thật kỹ.”

Trịnh Cẩm Hoa lườm anh một cái: "Đứng lên đi, chắc lát nữa những đội trưởng trong đoàn các anh cũng sắp rồi rồi.”

Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, hai người chậm rãi đi ra, thì ra là bộ phận hậu cần mang thức ăn tới cho bọn họ.

Thẩm Thận Hành đem đồ ăn mang đến phòng bếp, Trịnh Cẩm Hoa đi vào nhìn, một miếng thịt lợn lớn, còn có ba con gà, một túi khoai tây lớn, một bó đậu, còn có rất nhiều cà tím, dưa chuột cà chua cùng những thứ linh tinh khác, cô hỏi: "Không có cá sao?”

Thẩm Thận Hành nói: "Có mấy tên nhóc buổi sáng huấn luyện xong, cơm cũng không ăn, đã chạy ra ngoài bắt cá.”

Trịnh Cẩm Hoa mở to hai mắt: "Được phép ra ngoài sao?”

Thẩm Thận Hành cười nói: "Trùng hợp thôi, hôm nay bọn họ được nghỉ ngơi, đi ra ngoài hóng gió thì vẫn có thể.”

Đang nói thì một đám thanh niên đã tới, bọn họ nhìn thấy Trịnh Cẩm Hoa còn có chút câu nệ, đồng loạt chào chị dâu.

"Chào các cậu." Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Đồ ăn đều ở đây rồi, các cậu xem làm như thế nào đi. Không cần hấp bánh bao, sáng nay thím các cậu đã hấp không ít bánh bao, đủ ăn.”

Đội trưởng Cố nói: "Chị dâu, nơi này chúng tôi có mấy vị đều ở trong phòng bếp hậu cần, đều biết nấu cơm.”



Trịnh Cẩm Hoa vẻ mặt mang ý cười: "Các cậu gọi tôi là chị dâu, cũng không cần khách sáo, đều là người nhà mình, các cậu thích ăn cái gì thì làm cái đó.”

Thẩm Thận Hành ở bên cạnh dặn dò: "Chị dâu các cậu hiện tại không ăn được cay, đừng làm quá cay.”

Trịnh Cẩm Hoa nói xong, thì đi ra ngoài, Thẩm Thận Hành cũng không ở bên trong, cũng đi theo ra ngoài.

Mạc Văn Tú đi đến bên cạnh con gái, nhỏ giọng nói: "Giao cho đám nhóc này có thật được không vậy?”

Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Có gì mà không được? Mẹ yên tâm đi, trong nhà còn có lá trà, con đi pha ấm trà.”

Đợi đến khi phòng bếp truyền đến mùi thịt, mấy tiểu đội trưởng đi bắt cá mang theo hai cái xô trở về.

Trịnh Cẩm Hoa đi qua nhìn, kinh ngạc nói: "Nhiều cá như vậy sao?"

Hỏi họ: "Con cá này có dễ bắt không?"

Một đội trưởng mỉm cười và nói: "Chúng tôi mượn lưới đánh cá, nếu không chúng tôi sẽ không bắt được nhiều cá như vậy đâu."

Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Nhiều cá như vậy hôm nay ăn không hết.”

Đội trưởng kia nói ngay: "Chúng tôi cố ý kéo lưới thêm một lần, chính là để giữ lại cho chị dâu sau này nấu canh cá.”