Chương 43: Mời Ăn Cơm 1

Một đoàn không ít người, tiểu đoàn trưởng, đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đoàn trưởng mấy chục người, nếu đều đến nhà chắc chắn ngồi không hết, không bằng chỉ để cho các tiểu đội trưởng trong đoàn tới ăn cơm, về phần đại đội trưởng, tiểu đoàn trưởng, trung đội trưởng anh tìm thời gian mời, nghĩ đến đây, anh lại quay lại gọi Tiểu Trần tới, nói tình huống với cậu, để cậu giải thích rõ ràng với bọn họ.

Hai vợ chồng về đến nhà nói chuyện ngày mai mời khách với Mạc Văn Tú, Mạc Văn Tú nhìn còn chút mì gạo: "Còn phải mua thêm chút bột mì, buổi tối làm ít mì, sáng mai hấp thêm chút bánh bao, bọn họ tới chỉ cần nấu ăn.”

Thẩm Thận Hành gật gật đầu: "Về phần đồ ăn, con sẽ bảo hậu cần giúp mua.”

Bữa tối, Mạc Văn Tú trộn mì, cả nhà vừa mới buông bát đũa xuống, thím Hồ lại đến, Mạc Văn Tú cầm ghế cho bà ấy, sau khi bà ấy ngồi xuống, hỏi: "Cẩm Hoa à, nghe nói ngày mai các người mời khách à?”

Trịnh Cẩm Hoa gật đầu, thím Hồ nhíu mày, nhìn về phía bụng cô, không đồng ý nhìn Thẩm Thận Hành: "Cái bụng to này của cô mời khách gì chứ? Có phải Thận Hành thấy các chị dâu khác đến đều mời khách ăn cơm, cũng nhất định phải mời khách? Cậu không biết mang thai con vất vả như thế nào sao, vậy mà để cho cô ấy bụng to nấu cơm cho nhiều người như thế?”

Thẩm Thận Hành ở bên cạnh vẻ mặt vô tội.

Trịnh Cẩm Hoa nở nụ cười, chị dâu lại đây ầm ĩ một trận, cũng không cho cô thời gian nói chuyện, cô vội vàng nói: "Chị dâu, chị quá coi trọng em rồi.”

Chị Hồ nghi hoặc nhìn cô: "Sao lại thế?”

Trịnh Cẩm Hoa mím môi, cũng không có gì ngượng ngùng, ai còn chưa biết, cười nói: "Em nấu cơm không được tốt lắm, nếu chị để cho em tự mình xuống bếp mời nhiều người như vậy ăn cơm, em cũng không làm được. Em đều nói với bọn họ, muốn đến nhà ăn cơm phải tự mình ra tay, đồ ăn mua về, tùy bọn làm gì thì làm.”

Thím Hồ sửng sốt, sau đó cười rộ lên, cười xong ôi chao một tiếng: "Chị sống đến từng tuổi này rồi, cả đời ở trong quân doanh, chưa từng thấy qua chị dâu nào mời khách, còn để cho người ta tự mình xuống bếp nấu cơm, đứa nhỏ này, thật đúng là có chút thông minh.”

Mấu chốt là cô dám nói ra, cũng không sợ những binh lính kia trong lòng oán trách chị dâu như cô đối đãi không tốt với bọn họ.



Trịnh Cẩm Hoa không cảm thấy có vấn đề gì, cô nói: "Bọn họ gọi em một tiếng chị dâu, thì đều là em trai, tuy rằng chưa từng ở chung, nhưng đều là quân dưới trướng Thận Hành, cũng coi như là người một nhà, không có nhiều khách sáo như vậy, muốn đến ăn cơm thì tự mình làm, làm như nhà mình là tốt rồi.”

Thím Hồ nghe xong lời này, thì cảm thấy vợ Thận Hành này rất khó lường, tính tình rộng lượng, lời này của cô vừa nói ra, những tên nhóc kia chỉ cảm thấy chị dâu không coi bọn họ là người ngoài, làm sao còn có thể oán trách, bà ấy cười nói: "Chị còn nói ngày mai sẽ tới đây hỗ trợ cô. Có vẻ như không giúp được gì rồi.”

Trịnh Cẩm Hoa nở nụ cười: "Chị cũng tới đây đi, tới đây ăn đồ họ làm sẵn.”

Thím Hồ lắc đầu: "Nghe nói các cô chỉ mời tiểu đội trưởng trong đoàn, chị đến không thích hợp lắm nhỉ?”

Trịnh Cẩm Hoa liền nói: "Vậy thì sao? Thận Hành nói sau này sẽ mời những người khác, hơn nữa quan hệ của chúng ta, tới đây ăn cơm chẳng lẽ còn phải xem ngày sao? Khi nào chị muốn thì cứ đến đây.”

Thím Hồ nghĩ cũng đúng, nở nụ cười: "Được rồi, ngày mai chị sẽ tới đây ăn một bữa làm sẵn, lười biếng một chút, dù sao ngày mai sư đoàn trưởng của các cô cũng không ở nhà.”

Trịnh Cẩm Hoa cũng không hỏi vì sao sư đoàn trưởng không ở nhà, người ta là một sư đoàn trưởng bận nhiều chuyện, cũng không thể về nhà ăn cơm đúng giờ.

Cả nhà sau khi rửa mặt, thì đi ngủ sớm, phòng rộng rãi sáng sủa, không chỉ có đèn điện, còn có quạt trần, bọn nhỏ không quen, nên ngủ bị lạ giường.

Hôm sau, Thẩm Thận Hành dậy sớm huấn luyện, anh không chỉ tự mình đứng lên huấn luyện, còn đánh thức ba đứa nhỏ ra ngoài chạy bộ.

Mạc Văn Tú nhìn sắc trời bên ngoài, còn đen kịt, đánh thức mấy đứa nhỏ dạy để huấn luyện, thật sự là tìm chuyện để làm, nghĩ đến hôm nay còn phải mời người ta ăn cơm, bà cũng đứng lên nhanh chóng làm bữa sáng.