Chương 29: Thường Ngày 3

Mạc Văn Tú đứng dậy nấu nước: "Mẹ thấy trong giỏ cũng còn không ít trứng gà đâu, sáng mai mẹ dậy sớm nấu bữa sáng, luộc trứng gà, lại làm bánh hành mang theo ăn trên đường."

Trịnh Cẩm Hoa nói theo: "Cũng mang một ít dưa leo và cà chua, mỗi ngày con đều muốn ăn sống một hai cái."

Mạc Văn Tú cười nói: "Biết con thích ăn những thứ này, đã giúp con cất kỹ rồi."

Nửa giờ sau Thẩm Thận Hành trở về, Trịnh Cẩm Hoa hỏi anh: "Mượn được không?"

Thẩm Thận Hành gật đầu: "Sáng mai để cho cha đưa chúng ta đi."

Trịnh Cẩm Hoa ừ một tiếng, cười nói: "Thận Hành, mẹ em nói gϊếŧ con gà mái kia nấu canh uống."

Thẩm Thận Hành nói: "Được." Gà là vợ nuôi, muốn ăn thì ăn, nghĩ đến chuyện này, anh đi đến ổ gà bắt gà gϊếŧ gà.

Gϊếŧ xong gà, anh nói: "Em rửa mặt đi, sau đó ngủ trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm. anh đi đến nhà bên cạnh một chút.”

Trịnh Cẩm Hoa gật đầu, hai đứa bé cũng đã bị bà ngoại của mình dẫn đến phòng bên cạnh ngủ rồi, cô thừa dịp Thẩm Thận Hành không ở nhà nhìn thử hệ thống mua đồ, mua hết sản phẩm một xu của hôm nay, lại đặt đồ mua vào tủ hệ thống, đây là chức năng ngày hôm qua cô phát hiện được, lúc mua đồ xong không muốn lấy đồ ra, hệ thống có thể giúp giữ miễn phí. Lúc ấy cô rất kinh ngạc mừng rỡ, cảm thấy hệ thống này thật nhân tính hóa.

Bên này cả gia đình đều biết ngày mai một nhà chú ba sắp đi, lúc Thẩm Thận Hành đi đến, Trương Thục Bình đang lau lỗ mũi, anh hỏi: "Lại làm sao vậy ạ?"

Trương Thục Bình hít hít mũi: "Còn làm sao nữa, con đi rồi còn mang theo cả Thận Ngôn nữa, anh em các con muốn làm cái gì? Cũng không cần cha mẹ nữa đúng không?" Hai đứa con trai, một đứa đều không ở bên cạnh, càng nghĩ càng thê lương.



Thẩm Thận Hành xoa mi tâm, không kiên nhẫn nói: "Nếu không để Thận Ngôn ở nhà giúp các người cắt cỏ heo? Hay là giúp các người nhặt củi? Thằng bé đã đến tuổi đi học rồi."

Trương Thục Bình nói: "Ở nhà cũng có thể đi học.”

Thẩm Thận Ngôn đứng lên, nói: "Con muốn đi đến bộ đội với anh ba."

Trương Thục Bình trừng cậu: "Con cho rằng bộ đội tốt như vậy sao, con cho rằng chị dâu ba của con thật sự đối tốt với con sao?"

"Đủ rồi!"

Thẩm Thận Hành trầm giọng nói: "Cẩm Hoa đối xử với Thận Ngôn thế nào, trong lòng thằng bé rõ ràng. Cho dù trong lòng mẹ tức giận, cũng không nên chia rẽ quan hệ em chồng chị dâu của hai người họ."

Trương Thục Bình đỏ hốc mắt, sững sờ nhìn con trai thứ ba.

Thẩm Tráng Thực thở dài nói: "Thận Ngôn theo anh trai đến bộ đội đi."

Thẩm Thận Ngôn gật đầu, Thẩm Tráng Thực lại nói: "Mọi việc đều phải nghe anh trai chị dâu con."

Thẩm Thận Ngôn lại gật đầu một cái.



Thẩm Tráng Thực dặn dò con út xong, lúc này mới nhìn về phía vợ mình: "Thận Ngôn chỉ đi đến bộ đội thôi, nó cũng là con chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ trở về."

Trong lòng Trương Thục Bình tràn đầy ủy khuất không nói ra được, chỉ tức giận nói: "Mấy đứa muốn đi sao thì đi. Con trai lớn cánh cứng rồi, không nghe lời mẹ nữa."

Ở bên cạnh anh cả anh hai muốn nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt âm trầm của thằng, cuối cùng cũng không nói gì, khi còn bé quan hệ của bọn họ với thằng ba không tốt, lớn lên lại càng không thân thiết, giữa anh em cũng không tìm được chủ đề nói chuyện.

Lại nói bọn họ có hối hận lúc nhỏ đã bắt nạt thằng ba, cuớp ăn cướp uống từ trong tay anh, cái gì cũng cướp hay không? Bọn họ không hối hận, khi đó sống sót không dễ dàng, nếu như không cướp của thằng ba, bọn họ sẽ đói bụng, người đều vì mình, vì còn sống có thể làm bất cứ điều gì.

Bây giờ thằng ba có tiền đồ rồi, trừ việc đưa tiền dưỡng lão cho cha mẹ ra, cho tới bây giờ không xem hai người anh bọn họ ra gì, cho dù trong lòng bọn họ tức giận cũng không dám nói.

Còn về vợ của anh cả anh hai nhà họ Thẩm, trong lòng các cô cũng rất phức tạp, từ khi vợ của chú ba cưới vào cửa cũng không qua lại với hai người bọn họ, tất nhiên bọn họ cũng xem thường vợ chú ba, cảm thấy cô ham ăn lười làm, cho dù chú ba là quân nhân, tiền bạc cũng sẽ sớm bị cô ăn hết, bây giờ người ta theo quân, mặc kệ cuộc sống bộ đội tốt hay xấu, cũng tốt hơn cuộc sống ở nông thôn làm ruộng mệt đến chết của bọn họ, trong lòng bọn họ là hâm mộ.

Thẩm Tráng Thực do dự hỏi Thẩm Thận Hành: "Trở về đã hai ngày rồi, có đi đến nhà chú của con thăm ông nội bà nội chưa?"

Thẩm Thận Hành rủ mắt xuống: "Còn chưa đi ạ, bây giờ đã muộn, sáng mai con sẽ đi thăm một chút!"

Thẩm Tráng Thực lại nói: "Con, con cũng đừng trách ông nội bà nội của con, bọn họ cũng có cái khó xử của mình, con làm tiểu bối nhịn bọn họ một chút..."

Bỗng nhiên Thẩm Thận Hành đứng lên: "Con không trách bọn họ, ngày mai trước khi đi còn sẽ đi thăm bọn họ, con về trước đây!"

Thẩm Tráng Thực nhìn bóng lưng của con trai, đứa trẻ này vẫn trách ông nội bà nội của mình, nếu không trở về hai ngày rồi, cũng không thấy anh đi thăm ông nội bà nội của mình.