Chương 23: Thường Ngày 2

Trương Thục Bình nói: "Cả ngày đều bận rộn trong ruộng, cũng không có thời gian chăm sóc vườn rau, chỉ còn thế này thôi, dưa leo không được mấy trái, đúng là đậu cô ve có không ít nhưng chúng ta nhiều người đã ăn hết rồi."

Thẩm Lương Tài lên tiếng: "Con thấy vườn rau nhà chú ba sinh trưởng rất tốt, ăn cũng ăn không hết."

Trương Thục Bình nhìn anh ta một cái: "Dù ăn không hết, chúng ta cũng ra ở riêng rồi, nếu mấy đứa muốn ăn, tự đi tìm thằng ba, không phải thằng ba về rồi sao?"

Thẩm Lương Tài không nói nữa, quan hệ giữa anh ta và thằng ba vẫn luôn không tốt, chuyện đi đến nhà thằng ba hái rau này, anh ta không làm được.

Bên này Thẩm Tráng Thực nhìn bàn đồ ăn, không nhịn được nói: "Nếu có rượu thì càng tốt."

Thẩm Thận Hành nói: "Lúc này trở về gấp, mấy túi kẹo đưa cho mấy đứa nhỏ cũng là mua ở Cung Tiêu Xã trên trấn, lần sau con về sẽ nghĩ cách mua rượu cho cha."

Vừa nói, anh vừa gặp cái đùi gà bỏ vào chén Trịnh Cẩm Hoa.

Thẩm Tráng Thực cười: "Nếu không được, không uống cũng không sao đâu."

Trịnh Cẩm Hoa nhìn thịt gà trong chén, gắp lên ăn, ăn xong hỏi con gái: "Thịt gà ăn ngon không?"

Thẩm Thắng Âm gặm chân gà, trên tay nhỏ bé dính đầu dầu: "Ăn ngon, chúng ta còn có một con nữa." Ý là còn có thể ăn thêm một lần thịt gà nữa.

Thẩm Thắng Tiệp cười nhạo em gái: "Không phải em không muốn gϊếŧ gà sao? Đó là gà mái, đẻ trứng ăn, nhà ai lại gϊếŧ gà mái vẫn còn có thể đẻ trứng chứ?"



Thẩm Tráng Thực gặm thịt gà, ở bên cạnh nghe được lời của cháu trai cháu gái, không nhịn cười nói: "Thằng nhóc nghịch ngợm nhà cháu, còn biết gà mái là để đẻ trứng nữa?"

Trên mặt Thẩm Thắng Tiệp đầy vẻ kiêu ngạo nói: "Cái này mà còn không biết sao ạ? Gà mái này là do cháu nuôi lớn, trứng gà cũng là cháu nhặt, cha cháu không ở nhà, cháu chính là người đàn ông trong nhà, những chuyện này không phải do cháu làm sao?"

Thẩm Thận Hành vỗ vai bé: "Không tệ."

Thẩm Tráng Thực cười nói: "Nhóc con, cháu không tệ, còn giỏi hơn đám anh Đại Cường của cháu nhiều." Đứa nhỏ này được con dâu nuôi quá tốt.

Thẩm Thắng Tiệp ngẩng đầu lên: "Chứ còn gì nữa ạ, cháu chính là anh cả trong nhà."

Trịnh Cẩm Hoa gắp một khối thịt gà bỏ vào trong chén bé: "Đừng chỉ ngồi nói thôi, ăn thịt gà đi."

Sau khi cả gia đình vui vẻ ăn một bữa cơm ngon, Thẩm Thận Hành, Thẩm Thận Ngôn đi rửa chén đũa, Trịnh Cẩm Hoa dẫn hai đứa bé đi ngủ trưa, hai đứa bé mới vừa ngủ, Thẩm Thận Hành đã đi vào, nằm ở bên cạnh vợ nắm chặt tay cô.

Trịnh Cẩm Hoa giãy giụa, sẵng giọng nói: "Nóng quá."

Thẩm Thận Hành không buông tay cô ra trái lại còn cầm chặt hơn, rũ mắt nói: "Anh cầm tay vợ mình không cảm thấy nóng."

Trịnh Cẩm Hoa bất đắc dĩ nhìn anh một cái, Thẩm Thận Hành đối diện với tầm mắt của cô, không khỏi nói: "Vợ, em. . ."

Trịnh Cẩm Hoa nhìn anh: "Sao vậy?"



Thẩm Thận Hành tiếp tục nói: "Em có giận anh không?" Trong điện thoại cũng không muốn nói chuyện với anh, sau khi trở về anh cảm giác được vợ không thân thiết như lúc ban đầu nữa.

Trịnh Cẩm Hoa dời mắt ra chỗ khác: "Không có? Giận gì chứ?"

Thẩm Thận Hành nhìn cô: "Lúc em sinh Thắng Tiệp Thắng Âm anh không có bên cạnh em, lúc này mang thai sinh ba anh mới vừa mới biết, anh không phải là một người cha tốt, cũng không phải là người chồng tốt."

Trịnh Cẩm Hoa quay đầu lại, tức giận nói: "Vậy anh còn nói chuyện này làm gì? Chẳng lẽ giận anh còn có thể ly dị sao?"

Thẩm Thận Hành trầm mặt, nắm chặt tay cô: "Nghĩ cũng không được nghĩ. Có bất mãn gì thì em cứ nói ra, em đánh anh cũng được mắng anh cũng được, còn về những chuyện khác em nghĩ cũng đừng nghĩ, sau này cũng không cho nói chữ kia nữa, tổn thương tình cảm."

Trịnh Cẩm Hoa nhìn anh: "Em ngu mới li dị với anh, để cho anh đi cưới những người phụ nữ khác sao, đến lúc đó bắt nạt con em? Bây giờ anh chính là đoàn trường, tương lai nói không chừng còn có thể làm sư đoàn trưởng quân trưởng gì đó, em không làm vợ sư đoàn trưởng, vợ quân trưởng, nhường cho những người phụ nữ khác? Anh cảm thấy em ngốc như vậy sao?"

Lúc này khuôn mặt căng thẳng của Thẩm Thận Hành mới thả lỏng xuống, đáy mắt hiện ý cười: "Vợ anh không ngốc, rất thông minh nha, hơn nữa trí nhớ của vợ anh luôn tốt, có thể nhớ hết những lời mình đã nói ra."

Trịnh Cẩm Hoa hất cằm lên: "Đó là tất nhiên, trí nhớ của em luôn rất tốt, không chỉ có thể nhớ lời em tự nói ra, còn có thể nhớ lời của anh nói."

Thẩm Thận Hành nhìn cô, rất thích khuôn mặt đầy kiêu ngạo xinh đẹp kia của cô, lại cười nói: "Thì ra vợ anh muốn làm vợ quân trưởng, xem ra anh phải cố gắng rồi."

Trịnh Cẩm Hoa cũng không phải nhất định muốn làm vợ quân trưởng gì đó, nhưng mà chồng muốn phát triển đi lên, cô cũng sẽ không ngăn cản, chỉ nói: "Vậy anh cố gắng lên, chẳng qua cũng phải chú ý an toàn, nếu không em và mấy đứa trẻ phải làm sao?"

Thẩm Thận Hành ôm vợ vào trong lòng: "Yên tâm đi."