Chương 20: Thẩm Thận Hành Trở Về Nhà 7

Thẩm Thận Hành đi đến trước cửa, kéo ghế ngồi xuống: “Cha, lập tức con sẽ phải nuôi năm đứa nhỏ, cộng thêm cả Thận ngôn là sáu đứa, chút tiền lương kia cũng chỉ tạm đủ dùng mà thôi, cha và mẹ còn trẻ, Mẫn mẫn còn ở đây kiếm được điểm công, trước khi kết hôn cơ bản tiền lương của con đều gửi về nhà, sau khi kết hôn một nửa tiền lương đều cho cha mẹ, nhiều năm như vậy tiền kia tiêu ở đâu, con cũng không cần nói rõ..."

Thẩm Tráng Thực há miệng muốn nói gì đó lại bị Thẩm Thận Hành cắt đứt: "Tiền dưỡng lão của cha mẹ sẽ đưa ít một chút, mỗi tháng là năm đồng, cũng để bọn con hiếu thuận với cha mẹ. Sau này Thận Ngôn đi học, cưới vợ, con lo hết, cha mẹ không cần để ý đến."

Thẩm Thận Hành là nói thật, lúc trước vợ chồng bọn họ cộng thêm hai đứa bé cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, đó là bởi vì một nửa tiền lương đều cho cha mẹ, anh cũng không muốn xử tệ với con mình, để mấy đứa sống tạm bợ, nếu sau này cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ không nuôi nổi năm đứa bé.

Hơn nữa Cẩm Hoa sinh ba, thân thể cũng không tốt, khẳng định phải đều dưỡng, lúc trước thì cũng thôi đi, vì vợ và con, anh chỉ có thể ích kỷ một lần.

Thẩm Tráng Thực gõ tẩu thuốc, híp mắt nói: "Thân thể của Thận Ngôn, con định ôm hết trách nhiệm?"

Sức khỏe của Thận Ngôn không tốt, lúc đầu đi học cũng đi học hai năm, làm việc trong ruộng còn không bằng một cô gái, tương lai nuôi gia đình sống qua ngày cũng sẽ rất khó khăn, ba anh trai ở trên đều đã cưới vợ sinh con rồi, duy chỉ có con trai út này, trong lòng ông ta vẫn luôn lo lắng cho cậu, không biết sắp xếp cậu thế nào, nếu thằng ba bằng lòng kéo theo Thận Ngôn, không đưa tiền dưỡng lão cho ông cũng không sao. Những năm nay tiền dưỡng lão thằng ba cho, tiêu ở chỗ nào, trong lòng ông ta biết rõ hơn người khác.

Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng mở ra, Trương Thục Bình sầm mặt chạy ra: "Mẹ không đồng ý, dựa vào cái gì chứ?"

Thẩm Thận Hành cúi đầu không nói, chuyện lớn trong nhà là do cha làm chủ, mẹ anh có đồng ý hay không cũng không ảnh hưởng gì.

Thẩm Tráng Thực mặt không cảm xúc nói: "Thằng ba nói không sai. Tôi và bà con trẻ, không cần con cái phải nuôi lúc về già, lại nói nó còn phải cho Thận Ngôn đi học nữa, sau này Thận Ngôn cưới vợ cũng sẽ do nó lo, không đưa tiền dưỡng lão cũng không sao, người trong thôn cũng không có nhà nào ra ở riêng thì cho ngay tiền dưỡng lão, đều là đến lúc về già không làm được nữa, hơn nữa thằng ba cũng không nói là không cho, không phải mỗi tháng còn có năm đồng sao?"

Cũng tùy vào mấy đứa trẻ, chỉ cần trong lòng mấy đứa trẻ còn nghĩ đến người cha này, người già rồi cũng không nhất định phải cầm tiền của con trai.



Nếu Thận Hành có thể chăm sóc cho Thận Ngôn, như vậy nhiệm vụ đời này của ông ta cũng đã có thể hoàn thành được rồi, ông ta có bốn đứa con trai, trong đó có một con trai là đoàn trưởng, tương lai sẽ có người dưỡng lão cho ông ta. Còn về thằng cả thằng hai, con của mình cũng đã lớn như vậy rồi, nếu thằng ba không muốn trợ cấp cho bọn nó nữa, bọn nó cũng không thể nói gì.

Ông ta không thể không để ý đến suy nghĩ của con trai thứ ba, hơn nữa, vợ thằng ba còn sinh ba nữa, bọn nó nuôi con nhiều, tiền không đủ cũng là đúng. Chỗ ông ta không trợ giúp được gì, nhưng cũng không thể làm gánh nặng được.

Trương Thục Bình sững sờ, mắt đỏ lên: "Lão Thẩm, ông đồng ý cũng không có tác dụng gì, còn chỗ ông nội bà nội nữa?"

Thẩm Tráng Thực khoát tay: "Ông nội bà nội có tôi và gia đình chú út là được rồi, không quản chuyện của thằng ba đâu."

Trương Thục Bình không nhịn được gay gắt hỏi: "Vậy lúc đầu ông..."

Thẩm Tráng Thực hừ nới: "Lúc đầu là điều kiện gia đình không tốt, nói cho cùng phải giúp thằng cả thằng hai cưới vợ, cha mẹ không ở với chúng ta, cho chút tiền đó xem như là chặn miệng bọn họ, tránh cho bà sau này sẽ bị mẹ mắng, cuộc sống không trôi qua yên bình được. Bây giờ đứa con trai của chú út cũng đã lập gia đình, chúng ta cũng không cần phải giúp đỡ bọn họ nữa, dù cha mẹ có ý kiến cũng sẽ không có lý lẽ tìm Thận Hành tính sổ. Những năm nay Thận Hành đã giúp đỡ trong nhà quá nhiều, nếu ai có ý kiến để cho bọn họ đến nói trước mặt tôi."

Mấy người đang nói chuyện, Thẩm Thận Ngôn cắt cỏ heo trở về, cậu nhìn người đàn ông ngồi ở cửa, thả lưỡi liềm xuống chạy vào sân, cười lớn nói: "Anh ba, anh về khi nào vậy?"

"Mới về buổi sáng." Thẩm Thận Hành nhìn cánh tay nhỏ gầy của cậu, nhíu mày nói: "Sao gầy như vậy?"

Thẩm Thận Ngôn cười hì hì: "Chị dâu ba cũng nói em gầy, mấy ngày nay còn luộc trứng gà để em bồi bổ nữa đó." Vừa nói vừa chạy đến bên cạnh anh ba mình.