Chương 23: Tinh Tinh Của Chúng Ta Lợi Hại Nhất 1

“Là đồ có thể ăn.” Trình Hoan kéo cái đuôi nhỏ đi vào cửa, đặt đồ vật trên tay lên bàn, lúc này mới thở hổn hển: “Mệt chết mất.”

“Mẹ con rót nước cho mẹ!” Tinh Tinh xem chương trình Tết thiếu nhi có không ít nội dung hiếu kính cha mẹ, nhìn thấy mẹ mặt đều nóng đỏ, hiếu tử liền xung phong nhận việc muốn đi làm.

Trình Hoan xác thật vô cùng mệt mỏi, hôm nay chạy đến nhiều nơi, còn mang theo nhiều đồ trở về thế này.

Cô mở đôi tay nằm ở trên sô pha, quay đầu ân cần nói lời cảm tạ vơi con trai.

“Không cần khách khí.” Tinh Tinh đặc biệt có lễ phép, cậu cầm ly nước, đi đến phòng bếp đổ ly nước sôi để nguội, sau đó đôi tay bưng thật cẩn thận đi ra.

Nước quá đầy, lúc đi lại khó tránh khỏi sẽ tràn ra, nhìn nước thật vất vả mới đổ ra được rơi trên mặt đất, Tinh Tinh cảm thấy có chút đau lòng.

Cậu rất khẩn trương, động tác càng thêm cẩn thận, nửa ngày mới bước một bước nhỏ, nhưng mà nước vẫn trào ra, chờ Trình Hoan tiếp nhận ly nước, trong đó chỉ còn nửa chén nước.

Trình Hoan ở bên ngoài chạy một vòng, giữa trưa cơm cũng chưa ăn, vừa mệt vừa nóng vừa đói lại khát, uống xong nửa chén nước, cuối cùng cảm thấy sống lại một chút.

Cô cũng không có nghỉ ngơi bao lâu, trên sàn nhà bị đổ ít nước, đi lên dễ bị trượt chân, cô bảo Tinh Tinh ngồi trên sô pha đừng nhúc nhích, bản thân đứng dậy cầm cây lau nhà đi lau vệt nước trên sàn.

Tinh Tinh ngồi trên sô pha, đung đưa hai cái đùi nhìn mẹ làm việc, cậu dẩu cái miệng nhỏ, thoạt nhìn có điểm không vui.

“Mẹ.”

Trình Hoan mới vừa lau xong, liền nghe được con trai gọi cô, cô quay đầu, thấy Tinh Tinh cầm cái cái ly không, nghiêm túc nói: “Về sau con sẽ không để đổ nước!”



“Ừ, Tinh Tinh của chúng ta lợi hại nhất.” Trình Hoan cất cây lau nhà, trở về lại xoa đầu tóc đứa nhỏ, tóc Tinh Tinh có chút dài, tóc mái đã qua lông mày.

“Ngày mai đưa con đi cắt tóc.” Cô xoa tóc, mở miệng nói.

Những lời này mới vừa nói ra, Tinh Tinh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Rất nhiều đứa trẻ đều không thích cắt tóc.

Phần lớn nguyên nhân là bởi vì mạch máu trẻ con nhỏ, ngẫu nhiên đau đầu nhức óc đều phải truyền dịch, năng lực phân biệt của trẻ con không tốt như vậy, dần dà liền đem việc truyền dịch và cắt tóc coi là một.

Tinh Tinh cũng là một trong số những đứa trẻ như vậy.

Khi còn nhỏ thân thể cậu không tốt, mấy tháng lại bị sốt một lần, nguyên chủ không kiên nhẫn chăm sóc cậu, mỗi lần sốt liền mang đi truyền dịch, vì thế Tinh Tinh đối với việc người ngoài chạm vào đầu mình vô cùng khẩn trương.

Hiện tại tuy rằng đã lớn, biết cắt tóc và truyền dịch không giống nhau, vẫn có chút sợ hãi.

Cậu phồng hai bên mặt, duỗi tay sờ tóc, lúc trước phần đuôi tóc mái vừa vặn chạm đến mắt.

Tinh Tinh ngửa đầu nhìn chằm chằm dúm tóc kia, cảm thấy cũng không phải rất dài mà.

“Mẹ, con không muốn cắt tóc.” Cậu thử thương lượng.

“Chuyện này không thể thương lượng, nếu không cắt con liền trở thành tiểu lôi thôi.” Trình Hoan một cầu bác bỏ tiểu gia hỏa thỉnh cầu, đứng lên đi đến bàn ăn.

Tinh Tinh giận dỗi mà nhìn qua, đáng tiếc mẹ nhẫn tâm chỉ chừa cho cậu một cái bóng lưng dứt khoát, cậu nhìn một hồi, xác định mẹ không định phản ứng lại cậu, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện nói câu: “Vậy được rồi.”



Nói xong lại từ trên sô pha bò xuống, chủ động tiến đến bên người Trình Hoan.

Đồ Trình Hoan mua về bao gồm gia vị cùng một ít nguyên liệu nấu ăn.

Trước kia cô chưa từng buôn bán quán nướng BBQ, tuy rằng tự tin với trù nghệ của mình, lại cũng không dám bảo đảm lần đầu tiên là có thể làm ăn ngon, vì bảo đảm không thể sơ xuất, cô định hai ngày này trước tiên ở nhà làm thử một chút, xác định làm ăn ngon mới đi ra ngoài kiếm tiền.

Nguyên liệu nấu ăn lấy thịt là chủ yếu, có thịt dê, thịt bò, cánh gà. Bên trong bỏ túi chườm nước đá.

Thời tiết nóng bức, dọc theo đường đi túi nước đá hòa tan không sai biệt lắm, ngay cả thịt cứng cứng cũng bắt đầu trở nên mềm xốp.

Trình Hoan cắt rửa sạch thịt dê, thịt bò và cánh gà rồi đem đi ướp cùng nhau.

Thịt muốn ướp ngon yêu cầu một chút thời gian, cho đồ còn dư vào tủ lạnh, Trình Hoan lại bồi Tinh Tinh chơi một lúc.

Nửa giờ, thịt đã ướp xong.

Lúc này mặt trời còn sót lại một tia chiều tà, khí trời cũng bớt nóng đi một ít.

Giữa trưa Tinh Tinh ăn không nhiều lắm, hiện tại bụng đã kêu rột rột, cậu víu ở bên cạnh bàn, nhìn động tác của Trình Hoan mà nuốt nước miếng: “Mẹ, buổi tối chúng ta ăn cái này sao?”

Được ướp xong màu sắc rất mê người, thoạt nhìn cảm thấy ăn rất ngon, Trình Hoan đeo bao tay dùng một lần, đem từng miếng thịt xỏ vào que. Quét xong liền bỏ sang một bên.

Tinh Tinh nhìn đống thịt này, nước miếng không ngừng tuôn ra, cậu hít một ngụm, duỗi tay chọc chọc đống thịt trước mặt.