Chương 8-1
Thừa dịp Hàn Thủy ngẩn người, Tư Khấu Ngọc tách hai chân cô ra, nâng mông cô lên rồi đâʍ ѵậŧ cứng rắn của mình vào sâu trong hoa huy*t yêu kiều kia.
Đau đớn ập đến trong nháy mắt khiến Hàn Thủy kêu thành tiếng nhưng chỉ giây tiếp theo đã bị Tư Khấu Ngọc nuốt gọn trong miệng.
Anh không chút để ý cô giãy dụa, mãnh liệt ra ra vào vào, giống như muốn đem tức giận tận đáy lòng cùng du͙© vọиɠ cất giấu toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Cái cô gái đáng ghét không biết phải trái này thật đáng chết, nhưng càng đáng chết hơn là dù thế nào anh vẫn không buông tay được.
Hàn Thủy ô ô lên tiếng, muốn dùng lực cắn xuống, lại không ngờ được vật cứng đang chôn bên trong hạ thân cô, chỉ cần nhẹ nhàng động một cái sẽ khiến cô đau đến toàn thân run rẩy, cô cố gắng dịch chuyển thân thể, muốn thoát khỏi dị vật đang vùi mình trong hạ thân cô kia, trong lúc sơ ý, hoa huy*t thắt chặt lại, khiến toàn thân Tư Khấu Ngọc run rẩy, thật sự là chặt muốn mạng anh a.
Tư Khấu Ngọc dựng thẳng nửa người trên, eo ếch trầm xuống, vững vàng đem phân thân của mình chen vào chỗ sâu nhất trong huyệt hoa, cố gắng để không bị đẩy ra, vừa thống khổ vừa hưởng thụ, cái trán toát ra nhiều mồ hôi hơn, càng không ngừng thở hổn hển.
"Khốn khϊếp!" Miệng vừa được tự do Hàn Thủy liền mắng to, vừa hận lại vừa ủy khuất, thật sự đau chết cô rồi, cố gắng lùi thân thể về phía sau, muốn thoát khỏi khống chế của anh.
"Đừng cử động." Chỉ cần cô vừa cử động, cái loại kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đó liền ập tới, khiến anh sẽ không nhịn được mà bất chấp đây tất cả mà xông tới, nhưng anh sợ cô sẽ bị thương, dù sao cô vẫn chưa trải qua chuyện này bao giờ.
"Tư Khấu Ngọc, anh tên khốn này, khốn khϊếp, còn không mau đi ra." Hàn Thủy không chịu thua nhưng âm thanh lại dần dần yếu đi, thân thể bị anh đè cứng căn bản không thể thoát ra được, hai người dây dưa một hồi, Hàn Thủy cảm thấy đau đớn dần thối lui, thay vào đó là một cảm giác xa lạ nhưng lại rất đặc biệt.
Tê tê dại dại, hơi ngứa một chút, rất kì quái lại cũng rất kì diệu.
Hàn Thủy nhìn người đàn ông không nhúc nhích ở trên người mình, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu xa của anh, toàn thân lại run lên, liền khép nửa tròng mắt lại, cô chưa bao giờ biết khi ở trên giường đàn ông sẽ có bộ dạng như thế này, ánh mắt của Tư Khấu Ngọc giống hệt sói đói, đáy mắt kia tràn ngập du͙© vọиɠ khiến cho tim cô không khỏi tăng nhịp đập.
Hai người giằng co một hồi lâu, Hàn Thủy bắt đầu cảm nhận được có chất lỏng chảy ra từ chỗ sâu trong cơ thể, thấm vào nơi giao nhau giữa hai thân thể, một cảm giác vi diệu dâng lên, hoặc nói đó chính là du͙© vọиɠ đi, giống như có con kiến cắn cô vậy, khó chịu nhưng cũng rất thoải mái. Cô không nhịn được giật giật cái mông, vừa thấy cô động, người đàn ông phía trên liền biết đau đớn của cô đã qua, rốt cuộc mình cũng có thể không cố kỵ mà thoải mái luật động.
Tư Khấu Ngọc nâng mông của cô lên, hung hăng đâm vào, mỗi một lần đâm vào đều chạm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, Hàn Thủy như người chết đuối bắt lấy bả vai anh, mỗi cái đâm vào đều khiến cô không nhịn được ngâm nga ra tiếng, cảm giác mãnh liệt khiến cô không tự chủ được ưỡn cong người phối hợp với động tác của anh, mỗi lần anh rút ra, cơ thể trống rỗng khiến cô không nhịn được đòi hỏi nhiều hơn.
"Thích không?" Anh thở hổn hển hỏi cô, cơ thể của cô quá mức tuyệt vời, hoa huy*t ấm nóng bao lấy phân thân của anh thật chặt, để cho anh mỗi lần tiến vào lại càng sâu hơn, theo mỗi lần đυ.ng, bộ ngực no tròn lung linh kiều diễm lại nảy tưng lên, thật là trêu trọc anh mất hồn.
Mặt Hàn Thủy càng ngày càng hồng, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn muốn nói gì đó, thân thể lại bị đυ.ng một cái thật mạnh, khiến âm thanh thoát ra lại biến thành những tiếng rêи ɾỉ mê người.
Tư Khấu Ngọc nhìn dáng vẻ yêu kiều dưới thân mình, chỉ cảm thất tâm thần nhộn nhạo, hạ thân lại càng sưng to lên, anh hung hăng đâm mạnh vài cái liền đem mầm móng nóng ấm của mình bắn vào sâu trong cơ thể cô.
Hai người thở hồng hộc ôm nhau im lặng. Nếu như lần đầu tiên là cố ý, lần thứ hai có thể nói là mất khống chế thì lần thứ ba chính là quá phóng túng rồi.
Một khi cánh cửa du͙© vọиɠ được mở ra thì như nước lũ nhấn chìm lí trí của con người, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn được.
Một đêm này, Tư Khấu Ngọc giống như được nếm trái cấm lần đầu, không để ý Hàn Thủy cầu xin, không ngừng muốn cô một lần rồi lại một lần, cho đến khi cô quá mệt mỏi ngất đi mới bằng lòng tạm bỏ qua cho cô.
Nhìn gương mặt hồng hồng còn vương chút nước mắt của cô, Tư Khấu Ngọc cảm giác được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Cuối cùng cô cũng là của anh.
Anh giống như con báo đã thỏa mãn sau khi ăn no, ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn cô gái đang an tĩnh ngủ trong ngực mình, trên người cô hiện đầy dấu vết của anh, giữa hai chân còn có chất lỏng màu đỏ chảy ra chứng minh cô đã trao tấm thân xử nữ cho anh. Ánh mắt anh bỗng tối sầm, chỗ nào đó lại bắt đầu không an phận.
Ở trên môi cô hạ xuống một nụ hôn xin lỗi, hôm nay anh thật sự quá không thương hương tiếc ngọc rồi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô nhưng anh lại không biết tiết chế mà bỏ qua sự cầu xin của cô.
Nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng, anh vào phòng tắm lấy khăn nghiêm túc lau sạch cơ thể Hàn Thủy, rồi cứ thế ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Hàn Thủy ngủ một mạch đến hoàng hôn mới tỉnh lại, cô mở mắt ra muốn đứng dậy thì phát hiện thắt lưng đau nhức như bị cái gì cán qua, chỗ giữa hai chân lại càng đau đớn hơn.
Những kí ức về cuộc hoan ái rạng sáng bỗng hiện lên trong đầu cô, cô vén chăn lên nhìn, quả nhiên phát hiện trên người mình xuất hiện đầy vết tích xanh xanh tím tím mập mờ.
Không phải mơ, tất cả đều là thật.
Cô thật sự đã lên giường cùng với tên Tư Khấu Ngọc kia.
Không, nói chính xác là cô bị anh ta cưỡng ép lôi lên giường, nhưng đến cuối cùng cô lại rất hưởng thụ cảm giác đó, chẳng qua là cái tên Tư Khấu Ngọc kia thật không khác gì một con sói đói, muốn một lần còn không đủ, còn đòi đến lần thứ hai, thứ ba, hại cô bây giờ toàn thân đều đau nhức như vừa đi đánh trận về.
Tức giận và sợ hãi tràn ngập trong đầu Hàn Thủy, cô không biết mình nên đi chất vấn anh rồi cho anh mấy cái bạt tai, hay là không nói tiếng nào trốn đi, vĩnh viễn không gặp anh nữa.
Âm thanh gõ cửa kéo suy nghĩ của Hàn Thủy trở lại, cô đang do dự có nên ra mở cửa hay không, hay lại tiếp tục giả chết?
Người ngoài cửa chờ hồi lâu vẫn không thấy trong phòng có tiếng động đành phải rời đi, Hàn Thủy thở phào nhẹ nhõm, giờ phút này cô vẫn chưa có can đảm đi gặp người ngoài.
Sau đó Hàn Thủy lại ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là cô không có quần áo để mặc!
Khắp người cô bây giờ đều là dấu hôn, bộ váy cô mặc ngày hôm qua lại dễ bại lộ không thể mặc, trong tủ quần áo thì chỉ có quần áo của Tư Khấu Ngọc, không phải là sơ mi tây trang thì là quần áo thường ngày, cô có thể mặc được vài chiếc cỡ nhỏ nhưng mà mặc như vậy đi ra ngoài thật không thích hợp nha, bộ dáng như vậy rất dễ làm người khác nhầm tưởng giữa bọn họ có "gian tình", mặc dù giữa bọn họ thật sự đã phát sinh gian tình.
Hàn Thủy quấn cái mền quanh người, đi chân trần giống như một con ruồi không đầu vòng tới vòng lui trong phòng. (1 lần nữa té ngửa vì cách so sánh của tác giả ==)
Thật ra thì cô căn bản không ý thức được, việc trễ như thế mà cô vẫn còn chưa ra khỏi phòng ngủ cũng đủ khiến trí tưởng tượng của mọi người bay xa ngàn dặm rồi.
Ngoài cửa lại truyền âm thanh mở khóa, Hàn Thủy giống như một con nhím bị kí©h thí©ɧ nhảy dựng lên, toàn thân đề cao cảnh giác nhìn cánh cửa mở ra, một người đàn ông đi vào.
Quả nhiên là Tư Khấu Ngọc, hôm nay anh chỉ tùy ý mặc một bộ quần áo ở nhà, hoàn tác khác xa hình ảnh người đàn ông tinh anh luôn diện tây trang giày da thường ngày, trông đẹp trai trẻ trung như một sinh viên đại học mới tốt nghiệp.
Ai có thể nghĩ tới một người con trai có nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân, thực ra bản chất lại là một con sói háo sắc chứ?
"Tư Khấu Ngọc, anh là đồ khốn khϊếp!" Hàn Thủy cắn răng nghiến lợi, một đôi mắt xinh đẹp tràn ngập lửa giận hung tợn nhìn người đàn ông trong ngoài không giống nhau, nhưng thủy chung lại không dám bước lên một bước.
Chuyện phát sinh tối hôm qua vẫn còn khiến cô sợ hãi, cô không cách nào quên được hình ảnh người đàn ông này như biến thành một con sói với du͙© vọиɠ mãnh liệt, còn có vừa nói trở mặt liền trở mặt, không chút kiêng kị, cô thật hoài nghi trước kia có phải mình bị mù hay không, một người nguy hiểm như anh lại nhìn lầm thành một công tử phong lưu bình thường.
Tư Khấu Ngọc đóng cửa lại, ném cái túi đang cầm trên tay lên ghế salon, thần sắc bình tĩnh vẫn không khác gì ngày thường.
"Đây là quần áo em đặt tối hôm qua, mau thay đi, ba mẹ đang chờ chúng mình cùng xuống ăn cơm đấy."
Hàn Thủy trợn to hai mắt, không thể tin được sau khi trải qua chuyện đó mà người đàn ông này vẫn còn có thể bình tĩnh mà nói ra những lời này, là anh đã quen với việc này rồi hay căn bản anh không hề quan tâm?
Nhưng cô quan tâm.
Nghĩ tới đây, một cỗ cảm xúc chua xót dâng lên khiến Hàn Thủy mím môi nhìn anh, "Anh không cảm thấy nên cho tôi một lời giải thích sao?"
Tư Khấu Ngọc đi tới, bước chân chậm rãi lại khiến người ta cảm giác được anh như một con báo đang từ từ tiếp cận con mồi của mình, Hàn Thủy không nhịn được muốn lui về phía sau nhưng lại cứng rắn đứng yên tại chỗ, cô không muốn anh biết mình đang sợ hãi.
"Cô nàng ngu ngốc này, mọi chuyện đã như vậy mà em vẫn không còn rõ ràng sao?" Anh nhếch môi, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô nâng lên, ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm vào làn môi mềm mịn của cô.
Hàn Thủy cẩn thận quan sát nét mặt anh, đầu nghiêng qua một bên, lui về phía sau mấy bước, "Tôi muốn giải trừ hiệp ước."
Cô không phải kẻ ngu ngốc không có thuốc chữa, biết mình bị gài bẫy nhưng cái gì đã mất thì cũng không thể đòi lại, người đàn ông này cô không chọc nổi, chẳng lẽ còn không biết đường trốn thoát sao? Có rất nhiều phương pháp để trấn chỉnh lại Hàn thị, là do cô quá ngây thơ, quá tham lam, cho rằng thật sự có người không có mục đích riêng tình nguyện giúp cô.
Cô ngu ngốc nên đã phải trả giá bằng sự trong trắng của mình. HIện tại cô muốn chấm dứt hiệp ước này, không bao giờ....... muốn gặp lại người đàn ông này nữa.
Cho dù đã nghĩ đến khả năng cô sẽ nói ra câu này nhưng khi chính tai nghe được cô nói những lời tuyệt tình này vẫn khiến tâm Tư Khấu Ngọc nổi sóng, anh tiến lên từng bước, chế trụ eo của cô.
"Em dám!" Cho dù anh đã cố kìm nén không bộc phát lửa giận nhưng Hàn Thủy vẫn cảm nhận được anh đang rất tức giận.
Hiện tại cô có thể hoàn toàn khẳng định, trước kia cô đúng là người mù, người này căn bản không phải là một công tử phong lưu gì hết, anh ta chính là một con sói nham hiểm.
Kết quả của việc chơi đùa với sói chính là đem bản thân dâng cho sói ăn.
"Tư Khấu Ngọc, anh có thể đùa giỡn bất kì người phụ nữ nào cũng được nhưng không thể đùa giỡn với tôi." Cho dù trong lòng đang run lẩy bẩy nhưng Hàn Thủy không cho phép mình biểu lộ ra ngoài một chút sợ hãi nào.
Tư Khấu Ngọc lẳng lặng nhìn cô, màu đen trong con ngươi quỷ dị khó phân biệt được cảm xúc của anh lúc này, mà Hàn Thủy cũng không hề yếu thế trừng lại anh.
Nhìn nhau hồi lâu, Tư Khấu Ngọc đột nhiên bật cười, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, xuống cổ rồi dừng lại trước cái mền đang quấn quanh người cô.
"Cười xong chưa?" Hàn Thủy có cảm giác mình sắp phát điên rồi, bây giờ cô thật không nghĩ ra được rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm gì.
Ngón tay Tư Khấu Ngọc khẽ giật giật cái mền, nở nụ cười ma mãnh rồi hung hăng giật một cái thật mạnh, cả cái mền rơi xuống để lộ ra thân thể không mảnh vải che của Hàn Thủy, khiến cô há hốc mồm chết đứng tại chỗ.
Người đàn ông này là biếи ŧɦái sao? Mặt Hàn Thủy đỏ như tôm luộc vội vàng phản ứng lại, nhanh chóng dùng hai tay che đi bộ ngực kiều diễm.
Tư Khấu Ngọc vẫn còn ôm cô không buông tay, anh nhẹ nhành nói nhỏ bên tai cô, "Toàn thân cao thấp của em, mỗi tấc da tấc thịt đều thuộc về anh, Hàn Thủy chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu được sao?"
Cô sững sờ ngẩng đầu nhìn mặt người đàn ông đang kề sát trong gang tấc, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Tư Khấu Ngọc nhìn bộ dạng ngây ngô của cô, không nhịn được hôn xuống môi cô, thở dài một cái, "Chẳng lẽ em định cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như bây giờ cùng anh nói điều kiện sao? Em như thế thì làm sao anh đáp ứng em được?"
Trầm mặc hồi lâu, Hàn Thủy mới buồn bực khạc ra mấy chữ, "Anh muốn tôi làm gì? Trở thành tình nhân của anh chăng?" Câu cuối cùng nói ra có chút giễu cợt.
Tư Khấu Ngọc chậm rãi thở dài một cái, lấy quần áo từ trong cái túi anh vừa đem vào lúc nãy, sau đó giúp Hàn Thủy mặc từng cái vào, từ nội y, qυầи ɭóŧ đến áo ngoài, quần, động tác êm ái tỉ mỉ, giống như đang nâng niu một bảo vật trân quý vậy.
"Tại sao em không thử xem mình thành nàng dâu chính thức của nhà Tư Khấu?"
Con dâu chân chính của nhà Tư Khấu?
Nhưng anh có yêu cô sao? Cô không muốn giẫm lên vết xe đổ của mẹ cô.
Hàn Thủy chê cười, "Tôi không cần."
"Anh biết em không cần, nhưng Hàn thị cần là được rồi."
"Anh có ý gì?" Hàn Thủy lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt.
Tư Khấu Ngọc nhìn cô thật sâu, "Sau khi kết thúc buổi tiệc đính hôn ngày hôm qua, bố em đã rút một lượng lớn tiền bạc của Hàn thị, sáng nay đã đáp máy bay đi San Francisco rồi."
Hàn Thủy bỗng mở to mắt, sắc mặt trắng bệch.
"Hàn thị đã trở thành một cái xác không rồi." Anh không thể không nói ra chuyện này, bởi vì anh không muốn mất cô. Nếu như hiện tại anh không nói ngay mà chờ đến lúc tự cô phát hiện, lấy hiểu biết của anh đối với cô, cô tính tình quật cường, thà tình nguyện đi cầu xin người khác cũng không thể nào quay đầu cầu xin anh.
Anh không muốn, cũng không thể nhìn người phụ nữ của mình đi ăn nói khép nép cầu xin người khác.
Nhìn từ điểm này, Tư Khấu Ngọc đích xác rất hèn hạ, khứu giác của thương nhân bao giờ cũng rất nhạy bén, từ lúc Cam Chi Ngư chủ động đến đề nghị cầu thân, anh đã hiểu rõ hoàn cảnh của Hàn thị, nhưng xuất phát từ lòng riêng, anh cũng không nói cho Hàn Thủy phải đề phòng.
"Không thể nào." Ánh mắt sắc bén của Hàn Thủy nhìn về phía Tư Khấu Ngọc, "Tôi không tin, anh đang nói dối."
"Anh không hề nói dối em, đợi lát nữa em trở về một chuyến chẳng phải sẽ biết sao?"
Lão già kia thật là tuyệt tình, cứ như vậy bỏ đi không nói lời nào, chẳng lẽ cô không phải là con gái của ông ta hay sao? Mặc dù từ nhỏ ông ta chưa bao giờ quan tâm yêu thương cô, nhưng ít ra trong người cô cũng chảy một nửa dòng máu của ông ta không phải sao?
Chỉ vì tiền mà ông ta nhẫn tâm bán cô đi, khiến cô rơi vào hoàn cảnh này.
Thật mệt cho cô còn tràn đầy tự tin, tự cho là kế hoạch của mình rất hoàn hảo, tính toán cho lão già này một vố, nhưng không nghĩ tới gừng càng già càng cay, tất cả những gì cô làm cuối cùng đều trở thành chuyện cười.
Có lẽ ngay cả chuyện kết thân cũng là ông ta chừa cho chính mình một đường lui.
Đây chính là tình thương của một người cha mà ông ta dành cho con gái mình sao? Thật là quá châm chọc, quá buồn cười.
"Vậy Dụ Hàm Phàm thì sao?" Mắt Hàn Thủy đột nhiên sáng rực lên, chắc chắn Dụ Hàm Phàm sẽ không rời đi, dựa vào tính cách của anh, chắc hẳn sẽ không bỏ đi mà không nói với cô một lời nào.
Tư Khấu Ngọc nghe được cô lại nhắc đến tên người đàn ông kia, không vui hừ lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ em cảm thấy bây giờ em với anh ta còn có cơ hội nữa sao?"
Đúng vậy, bây giờ cô còn có cơ hội sao? Không nói đến Dụ Hàm Phàm vẫn còn là người yêu của Cam Thiến San, mà bây giờ thân thể cô cũng đã thuộc về Tư Khấu Ngọc, cô có thể ở cùng với bất kì người đàn ông nào, duy chỉ không thể ở cùng một chỗ với Dụ Hàm Phàm, coi như anh không ngại nhưng chính cô cũng sẽ cảm thấy áy náy.
Thấy dáng vẻ mất hồn của cô, sắc mặt Tư Khấu Ngọc xanh mét, tay anh nắm chặt thành quyền, buông ra, rồi lại nắm chặt lại hung hăng nện thật mạnh vào chiếc gương to trong phòng, mảnh vỡ thủy tinh rơi tán loạn trên mặt đất, máu từ tay Tư Khấu Ngọc nhỏ xuống sàn nhà.
"Hàn Thủy, em hãy nhớ kỹ cho anh, đời này em chỉ có thể thuộc về một mình anh."
Anh ôm lấy cô thật chặt, hôn cô một cách cuồng nhiệt.