Chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy chúng dễ thương như thế sợ rằng khi nhìn ngoài đời sẽ bị vẻ đáng yêu đó làm cho ngất xỉu mất.Cô gái trước mắt ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn anh, trong mắt đều là chờ mong. Giản Thời Châu nhớ tới lúc Tiểu Quất nghe thấy tiếng của hộp thức ăn mèo, cũng ngẩng đầu như vậy, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ánh sáng trong suốt, làm cho người ta nhịn không được mà muốn vuốt ve một phen.
"Muốn đi xem không? Bánh trôi rất thân thiện, sẽ cho em sờ đủ".
Hứa Thanh Uyển gần như là lập tức, hứng thú hỏi: "Có thể không?"
Giản Thời Châu nhướng mày: "Lần này không gọi tôi là Giản tiên sinh nữa sao?"
Hứa Thanh Uyển bị chế nhạo một câu, hoảng loạn né tránh ánh mắt, chỉ hơi nhếch khóe môi, có lẽ là mị lực của anh quá lớn, làm cho cô có loại cảm giác khoảng cách nhanh chóng được kéo gần lại.
"Giản tiên sinh."
Hứa Thanh Uyển vẫn là ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Album lại mở ra, Giản Thời Châu cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi.
Hứa Thanh Uyển liếc nhìn góc nghiêng khuôn mặt Giản Thời Châu, vẻ mặt như thường, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào lẳng lặng dừng lại ở vai trái của anh.
Rõ ràng vừa rồi người này còn mỉm cười, trêu ghẹo cô, một khắc sau, liền chìm vào khoảng không yên tĩnh, Hứa Thanh Uyển phát hiện cô không thể dự đoán được suy nghĩ của Giản Thời Châu.
Chỉ có thể thành thật làm bình luận viên.
Thức ăn tinh xảo mỹ vị đầy bàn là thành quả của mẹ cô, bà Trương phá lệ xuống bếp, đương nhiên là phải trổ tài nấu nướng một phen rồi.
Bữa tối trôi qua trong tiếng cười nói vui vẻ.
Trương Tú Vãn thoạt nhìn rất hoà đồng, kì thực lại là người kén chọn nhất, vậy mà chỉ trong một cuộc tán gẫu Giản Thời Châu có thể xử lý tốt như vậy đúng là danh đúng với thực.
Thời học sinh, Giản Thời Châu thoạt nhìn rất lạnh lùng, tính tình lại khoa trương, tùy ý, không dễ tiếp xúc, nhưng cũng là một người như vậy mà đi đến đâu bạn bè cũng tụ tập, ngay cả giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc nhất, dì căn tin, không có chỗ nào là không vui vẻ ra mặt với anh.
Bởi vậy, Giản Thời Châu còn bị trêu ghẹo với biệt danh là sát thủ mọi lứa tuổi.
Không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, uy danh của Giản Thời Châu vẫn không giảm, Trương Tú Vãn người phụ nữ quyền lực từ trước đến nay là người khác dỗ dành cung phụng, đối với người bên ngoài ân cần như vậy đúng là khó gặp.
Hứa Thanh Uyển nhìn, trong lòng đột nhiên hiện lên một câu châm ngôn.
-------Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui.
Còn đang suy nghĩ, ánh mắt gặp nhau giữa không trung.
Giản Thời Châu vừa mới trả lời vấn đề việc trong nhà của Trương Tú Vãn, lơ đãng nhìn qua, trên mặt còn kéo theo ý cười, làm cho người ta nhất thời chói mắt.
Vừa mới toát ra ý nghĩ khó hiểu, nỗi chột dạ dâng lên, căn bản không dám nhìn nhiều, vùi đầu cắn miếng táo tươi ngon.
Kim đồng hồ chỉ đúng tám giờ, Giản Thời Châu đứng xin phép ra về, Trương Tú Vãn thấy buổi tối không khí lạnh lẽo, không ở lại lâu, chỉ dặn dò Giản Thời Châu sau này thường xuyên đến, còn bảo Hứa Thanh Uyển xuống lầu tiễn anh một đoạn.
Hứa Thanh Uyển chạy ra cửa, bị Trương Tú Vãn nói lớn mặc thêm áo khoác rồi hẳn ra ngoài, cô nghĩ chỉ đi một chút, cũng không quan trọng, chỉ nói bên ngoài không lạnh.
Có khách ở đây, Trương Tú Vãn không tiện mắng, đè ép nỗi giận , dùng nụ cười có thể nói là hiền lành nhất có thể lặp lại một lần nữa.
Hứa Thanh Uyển vừa nhìn thấy nụ cười này, liền biết không ổn.
Lúc này Giản Thời Châu đúng lúc nói thêm một câu, gần đây thời tiết còn chưa hoàn toàn ấm lại, là có chút lạnh, vẫn là nên mặc áo khoác thì hơn, đừng để cảm lạnh.
Hứa Thanh Uyển lập tức đi xuống bậc thang, nói với Giản Thời Châu chờ một chút, cô sẽ nhanh quay lại.
Đảo mắt nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Trương Tú Vãn, viết đầy "Nữ đại bất trung lưu". [Con gái lớn không thể giữ trong nhà].
Trăng treo trên cao, trên con đường đá cuội trong tiểu khu, thỉnh thoảng có vài người đi dạo qua.
Đi tới chỗ đậu xe, ngắn ngủi và nhanh chóng, Hứa Thanh Uyển nhớ tới lời mời lúc chiều, lại không tìm được thời cơ để mở miệng.
Trong tầm mắt đã có thể nhìn thấy chiếc xe đen bóng của Giản Thời Châu, Hứa Thanh Uyển nắm chặt đầu ngón tay, trên đường câu nói kia lại lặp đi lặp lại ở trong lòng, chữ đã dâng đến miệng nhưng mỗi khi muốn nói ra, lại bởi vì do dự đành thôi.
"Bánh trôi tính tình hoạt bát, rất thích người khác đến, nhưng phải cẩn thận một chút, nó rất biết quấn lấy người ta, tính tình Tiểu Quất khá an tĩnh, nhưng sau khi quen thuộc, sẽ rất dính người, chỉ biết làm nũng".
Giản Thời Châu âm cuối mang theo tiếng cười khẽ, khuôn mặt bị bao phủ bởi một tầng ánh trăng nhàn nhạt, tăng thêm vài phần nhu hòa.
Hứa Thanh Uyển nở ra một nụ cười trong trẻo, suy nghĩ vừa rồi do dự hỗn tạp, giống như trở thành lễ vật nghênh đón giờ phút này.
Ở chung càng lâu, Hứa Thanh Uyển càng có thể cảm nhận được khí chất thăng trầm có độ trên người Giản Thời Châu, ngữ khí tùy ý, cũng không mất đi sự ôn hoà, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Trong bầu không khí như vậy, Hứa Thanh Uyển cũng thử vứt bỏ hết những băn khoăn kia, nhẹ giọng mở miệng: "Giản tiên sinh, buổi chiều anh hỏi em có muốn đi xem hay không...... Bánh trôi và tiểu quất , kỳ thật từ lúc đó, em đã bắt đầu chờ mong".
Lúc nói lời này, Hứa Thanh Uyển vừa mới bắt đầu còn dám nhìn thẳng qua, lúc sau liền dần dần rũ mi mắt xuống, vẫn là chiếc má nóng ửng đỏ cùng nhịp tim đập thình thịch, chiếm cứ suy nghĩ của cô.
"Chỉ muốn xem bánh trôi và Tiểu Quất thôi sao?"