Chương 8: Cáo già dụ thỏ về hang

Khi Hứa Thanh Uyển khi còn là sinh viên, thường nghe được một số câu đánh giá từ miệng bạn bè như là: "Thanh Uyển cậu thoạt nhìn ngoan ngoãn, không nghĩ tới lúc gặp phải chuyện lại bình tĩnh ngoài ý muốn".Nhưng khi đối mặt với Giản Thời Châu, Hứa Thanh Uyển cảm thấy mình luôn thiếu kiên nhẫn và thiếu bình tĩnh.

Mặc dù lý trí treo cao cảnh báo nguy hiểm nhưng Hứa Thanh Uyển vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Không chắc".

Câu trả lời hoàn toàn không ngờ tới, Hứa Thanh Uyển hơi mở to hai mắt.

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông chiếu lệ này lại dùng âm cuối ẩn ý cười, cùng với giọng nói dỗ dành: "Tôi đã nói dối cô".

Hứa Thanh Uyển nhẹ giọng: "Hả?

Giản Thời Châu nhìn cô, cúi người đưa mặt đến gần cô: "Hứa tiểu thư, nếu cuối tuần sau, cô nguyện ý đến nhà cũ của tôi".

Hứa Thanh Uyển nhìn Giản Thời Châu tới gần, quay lưng về phía ánh mặt trời, khuôn mặt mịn màng được bao phủ bởi một vầng sáng màu vàng nhạt của ánh nắng cuối ngày.

Cứ như vậy nhìn thấy Giản Thời Châu giơ ngón tay lên, từ trên đầu cô, nhẹ nhàng cầm xuống một mảnh lá vàng gãy.

"Tôi sẽ kể lại cho em nghe, được chứ?"

Lúc trở về, ba mẹ Hứa đang bận rộn ở phòng bếp, mùi thức ăn xông vào khoang oang mũi, khơi dậy cơn thèm ăn trong bụng.

Hứa Thanh Uyển ngồi trên sô pha, còn nhớ lại lời Giản Thời Châu vừa nói.

Đáp án muốn nghe không có được, lại nhận được lời mời ngoài ý muốn.

Đến nhà cũ của Giản Thời Châu, trong đầu Hứa Thanh Uyển trong nháy mắt tưởng tượng ra cảnh tượng bị các cô các bác các dì vây quanh, mỗi người một câu mà hỏi.

"Bà nội thích yên tĩnh, cuối tuần nhà cũ sẽ không có nhiều người".

Hứa Thanh Uyển nghe vậy, theo bản năng thốt ra một tiếng: "Hả?"

Giản Thời Châu lại nói: "Sẽ không có tình huống như em nghĩ đâu".

Suy nghĩ vẫn vơ lại một lần nữa quay về, Hứa Thanh Uyển có chút không xác định hỏi: "Vừa rồi tôi có nói gì không?"

Giản Thời Châu trả lời cô: "Không có".

Hứa Thanh Uyển càng cảm thấy kỳ quái: "Đó là......"

"Vừa rồi em đã lơ đãng".

Giản Thời Châu nhướng mày, cố ý dừng lại.

"Hơn nữa, còn rất dễ đoán".

Hứa Thanh Uyển bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, hai má phiếm hồng, còn bị đôi mắt đen láy này nhìn chăm chú, nhất thời ánh mắt cũng không biết nên để ở đâu.

"Uyển Uyển, đừng chỉ ngồi không mau rót cho Tiểu Giản ly nước".

Hứa Phong Hòa từ trong phòng bếp đi ra, đúng lúc giải cứu bầu không khí ngại ngùng này, Hứa Thanh Uyển lập tức lên tiếng, đứng dậy đi rót nước.

Hứa Thanh Uyển rót một ly nước ấm, chỉ là vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt Hứa Phong Hòa hướng tủ bàn.

Đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, ba Hứa vui tươi hớn hở mở miệng: "Uyển Uyển, còn dẫn Tiểu Giản đi xem ảnh đi a".

Trên tủ trưng bày album ảnh, bên trong lưu trữ ảnh chụp Hứa Thanh Uyển từ khi sinh ra.

Hứa Thanh Uyển khẽ chớp mắt một cái, thử cứu vãn tình huống trước mắt: "Ba, Giản tiên sinh là lần đầu tiên tới..."

Hứa Phong Hòa hoàn toàn không hiểu ánh mắt ám chỉ của Hứa Thanh Uyển, vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu Giản, Uyển Uyển khi còn bé đặc biệt đáng yêu, nói chuyện với nó cũng vui, nhìn giống như bánh trôi nhỏ mềm mại".

Hứa Thanh Uyển bị những lời này làm cho mặt nóng lên, lúng túng gọi một tiếng: "Ba".

"Ai."

Hứa Phong Hòa lên tiếng, nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của con gái mình, ý thức được cô đây là đang thẹn thùng, vừa định mở miệng, chợt nghe được Trương Tú Vãn cất giọng gọi mình.

"Chờ một chút, đến rồi đây!"

Sau khi Hứa Phong Hòa rời khỏi phòng khách, Hứa Thanh Uyển phát hiện ánh mắt của Giản Thời Châu dừng lại ở trên album ảnh, không xác định gọi một tiếng: "Giản tiên sinh?"

Giản Thời Châu lịch sự đặt ra một câu hỏi: "Có tiện nhìn một chút không?"

Dưới ánh mắt như vậy, Hứa Thanh Uyển tự nhiên nói không nên lời cự tuyệt, nhất là khi người này là Giản Thời Châu.

Hứa Thanh Uyển do dự gật đầu.

Quay lưng đi lấy album ảnh, nhắm mắt lại, ngắn ngủi xây dựng tượng đài tâm lý.

Dù sao cho người lần đầu tiên tới nhà, xem ảnh chụp mình khi còn bé, thật sự là chuyện rất xấu hổ, càng ngượng hơn nữa người này còn là người mình thầm mến.

Thẳng đến khi Hứa Thanh Uyển ngồi trở lại ghế sô pha, nhìn ngón tay thon dà đang mở album ảnh.

Cô khẩn trương tưởng như sự căng thẳng kia sắp lao ra khỏi tâm trí, mang theo sự chờ đợi mơ hồ không rõ nhìn biểu hiện của Giản Thời Châu.

Giản Thời Châu rũ mắt xuống, bóng tối hình vòng cung rơi xuống mí mắt, khi anh yên tĩnh xem, vẻ mặt toát ra khí chất lãnh đạm, làm cho người ta đọc không ra suy nghĩ trong lòng.

Trong trầm mặc, thanh âm lật từng trang ảnh đặc biệt rõ ràng, Hứa Thanh Uyển hai tay bàn tay đan vào nhau, vô thức dùng sức, cố gắng dùng ngữ khí thoải mái: "Mỗi lần trong nhà có người đến, ba em đều mang nó ra cùng nhau xem ảnh, như là trong nhà cất giấu bảo vật gì đó, có đôi khi còn rất ngượng ngùng".

"Con gái trong nhà đương nhiên là bảo vật."

Giản Thời Châu ngón tay xẹt qua tấm ảnh.

"Tấm này, rất đáng yêu".

Hứa Thanh Uyển vốn đang ở trạng thái căng thẳng lại nghe được một tiếng "Rất đáng yêu" này, lông mi khẽ run, tới nổi trái tim vốn đang treo lơ lửng lại đập nhanh dồn dập.

Trên ảnh là Hứa Thanh Uyển năm tuổi, lông mày nhuộm bông tuyết trong suốt, trong lòng ôm con chó nhỏ nhà hàng xóm, hướng về phía ống kính, giơ lên nụ cười sáng lạn.

Chú chó tiểu Bạch mềm mại trong trí nhớ, thường mở to đôi mắt như hai quả nho, ánh mắt nhìn người ướt sũng, thích dùng đầu không ngừng cọ lên bàn tay của cô.

Mặc dù không biết những lời này của Giản Thời Châu, là đang nói đến ai, Hứa Thanh Uyển vẫn ôm tư tâm nghĩ, nếu ở trên một tấm ảnh, vậy cô coi như là một phần tử trong đó.

"Đây là Tiểu Bạch, khi còn bé được bà cụ hàng xóm nuôi."

Hứa Thanh Uyển khẽ nở nụ cười.

"Rất đáng yêu".

"Chỉ là sau đó bà cụ chuyển đi, con chó nhỏ cũng chuyển đi, nhiều năm rồi cũng chưa từng gặp lại". Trong lời nói vô thức mà mang theo một chút tiếc nuối.

Giản Thời Châu ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào hàng mi rủ xuống của cô.

" Ở nhà cũ tôi nuôi một chó một mèo, Samoyed là anh trai, tên là bánh trôi, là một chú chó dũng cảm đáng yêu, mèo tam thể là em gái, tên là Tiểu Quất, là một bé mèo thục nữ xinh đẹp đáng yêu".

Hứa Thanh Uyển từ nhỏ đã thích chó mèo, lý tưởng lớn nhất lúc nhỏ chính là có thể nuôi cả chó lẫn mèo, lại chậm chạp không có hành động, một mặt là mẹ cô không thích động vật nhỏ, ngại lông thú khó dọn dẹp, mặt khác Hứa Thanh Uyển cảm thấy mình bận rộn cả ngày lẫn đêm không có thời gian, không thể chăm sóc chúng thường xuyên.

Lần này nghe được có cả mèo lẫn chó, ánh mắt sáng lên, ngay cả khẩn trương, lo lắng ngay từ đầu cũng quên ở sau đầu.