Chương 7: Anh ấy muốn đến nhà tôi

Đối mặt với tiếng thúc giục của Trương Tú Vãn, Hứa Thanh Uyển còn đang đắm chìm mớ rối rắm, đột nhiên bị dọa nhảy dựng lên, không cẩn thận chạm nhầm vào nút gửi.----Giản tiên sinh, dì nhỏ nói anh muốn đến nhà tôi chơi, xin hỏi anh khi nào thì có thời gian?

Một câu hỏi khô khan lại lễ phép khách sáo, cứ như vậy gửi đi.

Hứa Thanh Uyển chỉ cảm giác trước mắt tối sầm, còn chưa kịp suy nghĩ, đã nhận được hồi âm.

----- Đều nghe lời cô, tôi bất cứ lúc nào cũng được.

Anh ấy nói cũng được, xem sự sắp xếp của nhà chúng ta. Hứa Thanh Uyển mím môi cười, cũng không ý thức được âm cuối của mình giương lên, bốc lên bong bóng màu hồng nhạt ngọt ngào.

Trương Tú Vãn bị nụ cười ngọt ngào này làm chói mắt, một câu "Có tiền đồ không" còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Hứa Phong Hòa đưa tay kéo ống tay áo.

Lại đổi giọng: "Hỏi chiều nay cậy ấy có thể đến đây không?

Hứa Thanh Uyển lần nữa do dự: "Buổi chiều, có quá nhanh hay không".

Trương Tú Vãn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nhìn một người đàn ông, đừng nhìn anh ta nói gì, muốn anh ta làm gì".

Hứa Phong Hòa cũng phụ họa: "Uyển Uyển, con hỏi Tiểu Giản một chút, vừa vặn hôm nay là cuối tuần, ba cùng mẹ con đều ở nhà, có thể xuống bếp chiêu đãi cậu ấy."

Hứa Thanh Uyển chỉ có thể vùi đầu xuống gõ gõ vài chữ.

Thời điểm tin nhắn được gửi đi, trong lòng Hứa Thanh Uyển vẫn còn chút thấp thỏm, nhưng Giản Thời Châu vẫn trả lời rất nhanh, cũng rất an tâm - đã nhận được, Giản Thời Châu trả lời cô như vậy.

"Cậu ấy nói...... Buổi chiều đến".

"Vậy để cậu ấy tới đây đi."

Trương Tú Vãn còn có chút không vui đáp ứng.

Hôm qua trời lạnh như vậy, hôm nay nắng lại ấm áp vô cùng, ba mẹ cô buổi chiều định sẽ cùng nhau ra ngoài mua thức ăn.

Buổi trưa chỉ đơn giản ăn tạm một bữa, Hứa Thanh Uyển nhìn bàn bếp được bày đầy những nguyên liệu thịt cá đã được chuẩn bị sẳn, lại nghĩ tới cơm trưa chỉ ăn rau xanh cùng cà chua xào trứng, nhịn không được tự hỏi địa vị của chính mình trong căn nhà này.

Ba giờ chiều, Giản Thời Châu đúng giờ đến.

Hứa Thanh Uyển dẫn Giản Thời Châu vào phòng khách, còn đang kinh ngạc, không chỉ mang đến một đống thuốc bổ quý giá như nhân sâm, gelatin,..

Còn có trang phục hôm nay của Giản Thời Châu mái tóc đen mượt, áo len dệt kim màu trắng gạo, bên trong là áo sơ mi, ống tay áo xắn vừa vặn, cổ tay áo đeo đồng hồ Philip.

Hứa Thanh Uyển không nghĩ tới có một ngày, lại từ trên người Giản Thời Châu nhìn thấy một khí chất mà chỉ riêng anh mới có.

Ngắn ngủi vài phút, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười nói liên tục.

Trương Tú Vãn một thân sườn xám màu xanh da trời, cầm một cây quạt Tô Châu tinh xảo, thay đổi sự bất mãn buổi sáng, mặt mày cong cong nói ánh mắt Tiểu Giản thật tốt, cây quạt này cô rất thích.

Hứa Thanh Uyển ngồi bên cạnh sô pha, cùng Hứa Phong Hòa hai mắt nhìn nhau.

Chỉ liếc nhau một cái, Giản Thời Châu lại đưa Bích Hoa Xuân cho Hứa Phong Hòa.

Hứa Phong Hòa không thích thuốc lá hay rượu, duy chỉ thích trà, dụng cụ uống trà trong nhà cũng có vài bộ, nhận được loại trà thượng hạn, nhất thời mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn Giản Thời Châu càng thêm yêu thích

Bị bơ ở một bên, Hứa Thanh Uyển lâm vào một loại cảm giác nghi ngờ nhân sinh, cái nhà này dường như người dư thừa là cô.

"Uyển Uyển".

Hứa Thanh Uyển nghe được tiếng gọi này, lập tức lấy lại tinh thần, biết bà Trương đây là có việc phân phó.

Quả nhiên, Trương Tú Vãn lắc lắc quạt tròn: "Uyển Uyển, gần đây hoa nguyệt quý nở rất đẹp, con dẫn Tiểu Giản đi xem một chút?"

Hứa Thanh Uyển theo bản năng nhìn lướt qua Giản Thời Châu, chỉ là thoáng qua rồi lại dời đi, dưới ánh mắt tràn ngập ám chỉ của bà Trương, đành mở miệng hỏi:

"Giản tiên sinh, hiện tại đi được không?

Giản Thời Châu nghe vậy đứng dậy, dùng hành động thay thế câu trả lời.

Trước khi ra khỏi cửa, Trương Tú Vãn dặn dò: "Tiểu Giản, Uyển Uyển tính tình trầm lặng, không thích nói chuyện lắm, con kiên nhẫn một chút, buổi sáng con bé nghe con muốn tới, ngoài miệng không nói nhưng bác nhìn ra được, trong lòng con bé rất vui".

Hứa Thanh Uyển không nghĩ tới Trương Tú Vãn đột nhiên nói ra lời này, hai má nóng bừng, hướng về phía chàng trai cao hơn mình một cái đầu, có chút gấp gáp nhìn lại.

Giản Thời Châu nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý tứ cầu xin giúp đỡ của cô, cười nói: "Bác gái, là con nên nhờ Thanh Uyển chăm sóc nhiều hơn mới đúng".

"Được được được, hai con hãy chăm sóc lẫn nhau, người trẻ tuổi thường dễ nói chuyện với nhau hơn".

Nụ cười trên mặt Trương Tú Vãn càng thêm rõ ràng.

"Uyển Uyển, nói chuyện với tiểu Giản vui vẻ nhé".

"Uyển Uyển?"

Hứa Thanh Uyển sững sờ hoàn hồn, vừa rồi một tiếng Thanh Uyển kia Giản Thời Châu ngữ khí tự nhiên, phảng phất một tiếng gọi này giống như đã gọi hàng trăm lần rồi.

Lại nghe được Trương Tú Vãn lặp lại câu hỏi, vội vàng gật đầu, mở cửa lớn, dẫn Giản Thời Châu ra ngoài.

Sợ ở lại thêm một giây, gốc gác của mình đều bị mẹ ruột kể ra sạch.

Sân vườn của tiểu khu, trước mắt hoa nguyệt quý một vẻ kiều diễm nở rộ, đâu đó một mùi hương thơm phản phất

Tầm mắt Hứa Thanh Uyển hướng xuống đầu mũi giày đang chà chà xuống mặt đất: "Giản tiên sinh, mẹ tôi nói chuyện chính là như vậy anh đừng để ý".

Giản Thời Châu nhướng mày: "Như thế nào?"

Hứa Thanh Uyển liếc qua đôi mắt như cười, rất nhanh lại dời đi.

Chỉ trong chốc lát, khí chất nho nhã thấu hiểu lòng người của Giản Thời Châu liền biến mất , bản tính lười biếng lại chiếm thế thượng phong.

Giống như Giản Thời Châu vừa mới ở trong nhà, chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Bọn họ tản bộ quanh sân tiểu khu một lúc, ánh mặt trời ôn hoà chiếu lên người, còn rất ấm áp.

Hứa tiểu thư, tôi thấy hình như cô có chuyện muốn nói với tôi.

Hứa Thanh Uyển nghe vậy trong lòng nhất thời trở nên hồi hộp, có cảm xúc bất an nhưng rồi lại nhịn không được mà chờ mong.

Dừng lại, Hứa Thanh Uyển hỏi: "Giản tiên sinh, lần trước anh hỏi em, tại sao muốn tới xem mắt, vậy còn anh, tại sao cũng tới xem mắt?"

Rõ ràng có rất nhiều rất nhiều điều muốn hỏi không tán gẫu về đề tài xem mắt, là không có hứng thú tìm hiểu hay là bởi vì cái gì, nhưng vì sao hôm qua vừa gặp mặt hôm nay lại cũng tới, lại vì sao quan tâm như vậy...

Nhưng quan trọng nhất cũng cần thiết nhất chỉ có một vấn đề.

"Tại sao lại chọn tôi?"

Những tán cây bị gió thổi lắc lư cùng những đốm vàng óng ánh thoáng qua, Hứa Thanh Uyển đối diện với đôi mắt đen láy, có loại cảm giác tâm sự bị nhìn thấy rõ.

Giản Thời Châu hỏi cô: "Hứa tiểu thư, cô rất muốn biết sao?"