- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhật Ký Những Ngày Đông
- Chương 6: Người đó là tôi
Nhật Ký Những Ngày Đông
Chương 6: Người đó là tôi
Diêu Gia Di: Muộn muộn muộn rồi, mau xem cái này!Diêu Gia Di: Đầu vịt! Khuyên cậu bây giờ lập tức mau mở ra xem, bằng không tớ liền quỳ xuống cầu xin.
Hứa Thanh Uyển hai mắt mở to mơ hồ, theo bản năng nhấn vào link liên kết phía dưới. Kết quả nhìn thấy đề tài tương đối quen mắt.
----- Người yêu thầm thời sinh viên, bây giờ cậu còn thích không?
Hứa Thanh Uyển gõ gõ: Chủ đề này vậy mà lên hẳn top hot search rồi, lượng truy cập thật kinh khủng a~~
Diêu Gia Di: Xem ra tâm sự thầm kín này, được ông trời sớm phát hiện ra rồi a.
Hứa Thanh Uyển cách màn hình, dường như nghe được giọng nói đắc ý của Diêu Gia Di.
Diêu Gia Di lại gửi tới một voice chat nói: Cậu mau xem bài viết có lượt thích nhiều nhất đi, viết là "Thích, đang trên đường đi gặp anh ấy"! Chúa ơi! Đây chính là nhớ mãi không quên trong truyền thuyết tất có tiếng vọng sao?! Uyển Uyển, cậu lúc nào cũng có thể giống như tiểu tỷ tỷ này chống đỡ lên! Đi gặp hắn đi! Đi làm hắn đổ gục đi! Đi nói cho hắn biết lão nương thầm mến ngươi nhiều năm như vậy a!
Hứa Thanh Uyển nhìn dấu chấm than đầy màn hình, yên lặng gõ ra một câu: Kỳ thật, người này chính là tớ
Sau mười giây im lặng.
Diêu Gia Di:?
Diêu Gia Di:??!!!!!
Hứa Thanh Uyển còn chưa kịp tiêu hóa dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than, điện thoại liền gọi tới.
Diêu Gia Di vô cùng lo lắng hỏi: "Uyển Uyển, cậu bây giờ đã tỉnh ngủ chưa? Cậu là ngủ mơ hồ thành đồ ngốc rồi sao?"
Sáng sớm, Hứa Thanh Uyển bị một chuỗi các câu hỏi đập đến choáng váng, đưa tay day day thái dương, làn da trắng nõn phiếm hồng, cảm giác đau đớn dâng lên, lúc này mới an tâm hạ tay xuống, bên môi hiện lên nụ cười yếu ớt: "Sáng sớm đã đến để điền vào chỗ trống rồi a".
Đối mặt với câu hỏi ngây thơ của bạn tốt, Hứa Thanh Uyển vẫn nghiêm túc trả lời: "Đáp án chính xác là không có chuyện tớ biến thành đồ ngốc đâu".
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, Diêu Gia Di từ từ đáp: "Xem ra, hôm qua thật sự là Giản Thời Châu."
Hứa Thanh Uyển bất đắc dĩ cười khẽ: "Tớ lừa cậu làm gì".
Diêu Gia Di vẫn là không thể tin: "Cho nên, thật sự là Giản Thời Châu, người cậu tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, người ngày hôm qua câu gặp là cậu ta?!"
Chữ cuối Diêu Gia Đi cố tình lên giọng, Hứa Thanh Uyển yên lặng đem điện thoại di động dời khỏi lỗ tai, sau đó đem chuyện xem mắt đại khái nói một lần.
Sau khi nói xong, Diêu Gia Di còn như đang ở trạng thái xuất thần nào đó một lúc sau lại lăng xăng hỏi:"Dì nhỏ của cậu còn thiếu con gái nuôi không?"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là ba Hứa gọi cô rời giường ăn sáng, Hứa Thanh Uyển lên tiếng đáp lại.
Trước khi cúp điện thoại Diêu Gia Di không quên nhắc lạii: " Nhớ lát nữa giúp tớ hỏi dì".
"Được."
Sáng sớm bị náo loạn một trận như vậy, Hứa Thanh Uyển bước xuống giường. Rửa mặt xong, cô đi ra phòng khách, cả người đang trong trạng thái không ngủ đủ giấc nhưng ngược lại tinh thần lại rất phấn khởi.
Trương Tú Vãn ngồi trên sô pha, ngón tay nhanh thoăn thoắt ngồi mân mê đan một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm, Hứa Phong Hòa ở bên cạnh xem tin tức buổi sáng phát lại.
Hứa Thanh Uyển thấy hai vợ chồng cũng không có ý mở miệng, tự giác ngồi vào trước bàn ăn, mở chiếc bát lớn được đậy kín để giữ ấm.
Là một bát mì, phía trên đặt một trứng luộc trơn bóng.
"Ngày hôm qua thế nào?"
Hứa Thanh Uyển vừa mới cắn một miếng, bất ngờ không kịp định thần trước câu hỏi của mẹ mình liền đáp:
"Cũng tạm được".
Trương Tú Vãn hỏi tiếp: "Cũng được là cũng được như thế nào?
Hứa Tình Vãn nói: "Là cũng tạm được".
Trương Tú Vãn trực tiếp thay con gái mình trả lời: "Có tán gẫu vấn đề nghề nghiệp hay không?"
Hứa Thanh Uyển chột dạ đến mức chỉ dám nhìn mì trong bát: "Không ạ".
"Gia đình thì sao?"
"Không có".
"Sở thích thì sao?"
“……”
Trương Tú Vãn thở dài: "Vậy có nói lần sau khi nào gặp mặt không?"
Hứa Thanh Uyển đầu càng cúi càng thấp, tưởng như sẽ úp mặt xuống bát mì còn đang ăn dở, chỉ có thể dùng trầm mặc để che giấu chột dạ của mình.
Trương Tú Vãn nhìn bộ dạng chim cút của cô, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão Hứa, cô con gái này của ông thật sự không học được gì từ tôi, chỉ giống ông, người ngốc nghếch, thật không biết nói gì".
Hứa Phong Hòa bị nói liên tục, vẫn tươi cười hớn hở: "Tôi lại thấy Uyển Uyển nhu thuận điềm đạm nho nhã, như vậy cũng không có gì không tốt, người khác không để ý, là không có phúc khí này".
Trương Tú Vãn khuôn mặt dịu dàng, lại luôn là người che chở, thương yêu Hứa Thanh Uyển nhất: "Không cần để ý, dù cho có nuôi Uyển Uyển nhà ta cả đời, cũng không sao cả!"
Màn hình điện thoại trên bàn chợt sáng lên, Hứa Thanh Uyển giống như tìm được cứu tinh, lập tức vươn tay ra.
Nhưng đối diện với hai ánh mắt đồng loạt dò xét.
Hứa Thanh Uyển ngẩn người.
Trương Tú Vãn mở miệng: "Hỏi Tiểu Giản khi nào có thể gặp lại, nếu không được thì không cần gặp nữa".
Hứa Phong Hòa khuyên nhủ: "Bà xã, vẫn là uyển chuyển một chút đi, dù sao cũng chỉ mới gặp qua có một lần".
Trương Tú Vãn phản bác: "Xem mắt không phải là gặp hay không gặp, có gì mà uyển chuyển".
Dưới ánh mắt dứt khoát của Trương Tú Vãn, Hứa Thanh Uyển nảy ra ý nghĩ không nên, lấy điện thoại di động, nhìn màn hình, thở phào nhẹ nhõm: "Là dì út".
Hai ánh mắt trong nháy mắt dời đi, Hứa Thanh Uyển đã nghe chán những lời bàn tán của bố mẹ, lập tức nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia nói gì đó, Trương Tú Vãn nhìn Hứa Thanh Uyển sửng sốt, nhỏ giọng đáp.
Cúp điện thoại xong, Hứa Thanh Uyển nhẹ nhàng chớp mắt.
Trương Tú Vãn hỏi: "Sao vậy?
Hứa Thanh Uyển hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần: "Giản Thời...... Giản tiên sinh muốn đến nhà chúng ta, thăm hai người.
Hứa Phong Hòa lộ ra vẻ vui mừng: "Đến đây!
Trương Tú Vãn ho nhẹ, Hứa Phong Hòa lập tức im lặng, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Hứa Thanh Uyển.
Hứa Thanh Uyển thử mở miệng: "Mẹ?
"Xem thành ý của cậu ấy đi."
Trương Tú Uyển nói:
"Hỏi cậu ấy khi nào thì đến?"
Hứa Thanh Uyển do dự hỏi: "Bây giờ sao?"
Trương Tú Vãn hỏi ngược lại: "Bằng không chờ con bảy tám mươi tuổi rồi hỏi?
Người đàn bà quyền lực trong gia đình đã lên tiếng, Hứa Thanh Uyển chỉ có thể thành thật làm theo, mở đoạn chat của Giản Thời Châu ra, chỉ là một câu hỏi nhưng cô sửa đi sửa lại mấy lần.
"Con đang nhắn cái gì mà dài dòng vậy?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nhật Ký Những Ngày Đông
- Chương 6: Người đó là tôi