Hứa Thanh Uyển theo bản năng nhìn qua, hơi nhướng mày, nhìn theo ánh mắt của anh, ánh mắt rơi vào trường học, sau đó cô hoàn toàn hiểu ý của Giản Thời Châu.Hứa Thanh Uyển nhìn qua Giản Thời Châu rồi cẩn thận cân nhắc khả năng hai người trèo tường rồi mới nghiêm túc nói.
"Điều này ... không tốt. Lỡ như nhân viên bảo vệ bị nhìn thấy thì sao..."
Giản Thời Châu nghe vậy nhướn mày, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng nhìn cô.
Anh nghiêng đầu và phát ra một tiếng cười nhẹ.
Hứa Thanh Uyển liếc nhìn khuôn mặt điển trai, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười gượng gạo.
Má cô hơi nóng, cô nhận ra rằng Giản Thời Châu ngay từ đầu chỉ đang nói đùa. Và cô quá nghiêm túc không thể nói thêm điều gì. Có phải cô diễn xuất quá nhàm chán không?
Sự khó chịu trào dâng lấp đầy tâm trí cô.
Mãi đến khi có một tiếng gọi nhẹ nhàng, Hứa Thanh Uyển mới thoát ra khỏi mớ suy nghĩ của mình.
Giản Thời Châu mở miệng nói: "Hứa tiểu thư, nếu đã là an bài trong nhà, cô cũng không cần quá mức miễn cưỡng chính mình, gặp mặt một lần, cũng không phải nói sẽ định thành, không cần có quá nhiều gánh nặng trong lòng."
Lời này của anh rất hiểu lòng người, nhưng rơi vào trong tai Hứa Thanh Uyển, lại giống như có kim đâm vào trong lòng.
Hứa Thanh Uyển chớp mắt, ý thức được sau khi gặp mặt rất nhiều lần cô thất thần, hơn phân nửa khiến cho Giản Thời Châu hiểu lầm, cho rằng cô nghe theo an bài trong nhà, trong lòng cũng không để ý lắm đến lần gặp mặt này. Nên lập tức phủ nhận, lại thao thao giải thích một phen.
Nhưng ánh mắt dừng lại nhìn thẳng vào mắt của Giản Thời Châu, Hứa Thanh Uyển lại khó có thể đối diện, sợ lộ ra ý chua xót lúc này tràn vào trong mắt, cũng sợ bị phát hiện tình yêu che giấu đã lâu trong đáy mắt.
Càng để ý, càng chật vật đến cực điểm.
Bóng dáng rơi trên mặt đất lung lay, Hứa Thanh Uyển nghĩ Giản Thời Châu có lẽ sẽ rời đi, rụt đầu như chim cút, theo bản năng nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân trong tưởng tượng cũng không có truyền đến.
Những tán cây to um tùm, che đi những tia nắng lốm đốm chiếu xuống từ ngọn cây.
"Anh đưa em về."
Hứa Thanh Uyển không nói gì.
“Sáu giờ rồi, anh đưa em đi ăn nhé?"
Những ngọn cây xanh xào xạc trong gió, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô không hề có chút sốt ruột mà giống như đang dỗ dành.
Lời nói càng nhẹ nhàng, cảm xúc chua chát không thể giải thích nổi trong lòng Hứa Thanh Uyển khiến trái tim cô như một cánh hoa cam gãy, đến uy hϊếp nhưng không hợp lý.
Sau khi đã bình tâm, Hứa Thanh Uyển chậm rãi nói:
"Tôi muốn ăn sủi cảo."