Chương 11

Hứa Thanh Uyển lúc này mới đồng ý.Bóng cây xanh ngoài cửa sổ thoáng qua, Hứa Thanh Uyển ngồi ở ghế lái phụ, từ lúc chào hỏi xong, liền không nói một lời.

Hôm nay Giản Thời Châu mặc áo đen quần đen, đó là một sự kết hợp khá thoải mái và giản dị, vai rộng chân dài, tỉ lệ cơ thể rất cân đối.

So với sự bình tĩnh của anh, Hứa Thanh Uyển cảm thấy vô cùng hồi hộp và lo lắng.

Rõ ràng lúc trước cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng cảm giác khẩn trương vẫn chỉ tăng chứ không giảm.

Những ngón tay đang vào nhau dùng lực cọ sát để giảm bớt sự khẩn trương và lo lắng.

Giản Thời Châu dừng ở giao lộ chữ thập, chờ đèn xanh, ánh mắt thoáng qua những ngón tay đỏ ửng.

"Không cần quá lo lắng, bọn họ đều rất thích em".

Nghe được một câu trấn an, Hứa Thanh Uyển theo bản năng nhìn về phía Giản Thời Châu.

Trong đầu theo bản năng lặp lại từ bọn họ, Hứa Thanh Uyển còn không có kịp tự hỏi bọn họ là ai, liền đυ.ng phải một đôi mắt đen láy.

Hứa Thanh Uyển chỉ nhìn trong chớp mắt, tựa như bị cuốn vào vòng xoáy không thấy đáy.

Tự dưng nhớ tới đôi mắt bạn cùng bàn thời trung học hình dung Giản Thời Châu, đôi mắt thâm tình này, chiêu đào hoa, trúng mục tiêu phạm nghiệt.

Tim đập nhanh tới bất ngờ không kịp đề phòng, Hứa Thanh Uyển khắc chế xúc động hốt hoảng tránh ánh mắt, cố gắng dùng giọng điệu như thường nhắc nhở: "Giản tiên sinh, đèn xanh sắp sáng rồi".

Cho đến khi Giản Thời Châu thu hồi ánh mắt, Hứa Thanh Uyển vẫn không thể thích ứng được với tiếng tim đập ầm ĩ, nghĩ thầm nhịp tim không chịu thua kém này của cô, đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.

Giản Thời Châu nghĩ đến vành tai phiếm hồng vừa mới liếc qua, lúc mở miệng, ngữ khí bất giác mang theo vài phần chế nhạo: "Đến nhà cũ, cũng phải gọi Giản tiên sinh sao?"

Hứa Thanh Uyển nghe hiểu ý của Giản Thời Châu.

"Ở trước mặt người thân, vẫn là Giản tiên sinh Hứa tiểu thư gọi như vậy, khó tránh khỏi quá mức xa lạ, không phù hợp với mối quan hệ hiện tại của họ".

Hứa Thanh Uyển nghiêm túc hỏi: "Vậy nên gọi là gì?"

Giản Thời Châu nhướng mày: "Cứ gọi như trong nhà là được".

Nhờ có một câu nói này của Giản Thời Châu, dọc theo đường đi Hứa Thanh Uyển đầy bụng khẩn trương, rõ ràng được giảm bớt, lực chú ý chuyển hướng sang một vấn đề khác, trong nhà Giản Thời Châu gọi anh như thế nào.

Thời Châu? Tiểu Châu? Hay là nói, những nhũ danh khác cũng không biết?

Tò mò cùng chờ mong chồng lên nhau, Hứa Thanh Uyển lại nhịn không được tự hỏi một vấn đề khác, nếu như quá mức thân mật, đến lúc đó cô thật sự có thể thuận lợi mở miệng sao.

Nhà cũ nằm ở khu biệt thự vùng ngoại ô, kiến trúc cổ kiểu cũ, từ cửa chính lái xe đi vào, đi qua suối phun điêu khắc cá heo, dầm ánh mặt trời, sóng gợn lăn tăn.

Sau khi xuống xe, Hứa Thanh Uyển đi theo Giản Thời Châu xuyên qua đình viện, trồng đầy hoa cỏ xanh mướt, tản mát ra mùi thơm ngào ngạt.

Trước khi vào cửa, Hứa Thanh Uyển hít một hơi thật sâu.

Nhưng trước khi Giản Thời Châu đưa tay ra, cửa lớn đã được mở ra từ bên trong.

Nương theo một tiếng chó sủa cực kỳ vui vẻ, Hứa Thanh Uyển chỉ kịp nhìn thấy một bóng màu trắng mơ hồ, đã bị lông xù nhào vào lòng.

Trong lòng bị cào vài cái, Hứa Thanh Uyển nhìn thấy chú chó chờ mong đã lâu, cũng không có được cơ hội nhìn thẳng mặt.

Chỉ là vị tiểu thân sĩ trong tin đồn này, tương đối nhiệt tình thô lỗ, Hứa Thanh Uyển suýt nữa đứng không vững.

Lưng được cánh tay mạnh mẽ nâng lên, chóp mũi Hứa Tình Vãn xẹt qua mùi gỗ tùng phản phất.

Bánh trôi, đừng dọa khách. "Giọng nói trầm thấp mỉm cười, lại mang theo chút uy hϊếp".

Hứa Thanh Uyển, hơi áp vai vào ngực anh, nhìn thấy chú chó lớn nằm gọn trong lòng mình, bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, mở to một đôi mắt vài phần xinh đẹp, kêu gừ gừ lên một tiếng, còn lấy lòng cô mà lắc lắc cái đuôi lớn màu trắng.

Hứa Thanh Uyển cảm thấy trái tim cô như đang tan chảy khi thấy Bánh trôi hành động thật dễ thương trước mặt cô, và lòng bàn tay cô buông thõng ở hai bên đã sẵn sàng cử động.