Chương 2: Thanh xuân ba năm chớp mắt thật ngắn ngủi

"Anh cứ bắn vào trong lỡ em dính bầu thì sao?"

"Sao có thể, chẳng phải em luôn mang thuốc tránh thai theo à?"

"Em nói lỡ... Ai biết được..."

Cô gái nhỏ nép vào ngực người đàn ông thỏ thẻ, giọng cô ngập ngừng vừa thấp thỏm vừa có chút mong chờ, chỉ là lúc ấy người đàn ông đã phản ứng ra sao nhỉ?

Khi ấy anh ta đẩy cô ra, tay nắm lấy bả vai thon gầy đầy dấu vết ái tình của cô, đôi mắt sắc bén lại cứng rắn của người đàn ông khiến cô vô thức rụt cổ lại. Cô gái trẻ tựa như biết mình sai rồi không nên thăm dò giới hạn của người đàn ông trước mặt.

"Em biết rõ anh đã có hai đứa con. Một trai một gái đã đủ lắm rồi, không cần thiết thêm nữa."

Sau đó có lẽ vì ánh mắt cô ửng đỏ tràn ngập vẻ tủi thân, người đàn ông thu lại khí thế, vẻ mặt hoà hoãn hơn, anh ta đưa tay vuốt ve đuôi mắt cô an ủi.

"Em còn trẻ, chẳng lẽ lại muốn mang tiếng chưa chồng mà chửa sao?"

Anh lấy em là được mà.

Lúc ấy, cô suy nghĩ còn đơn thuần quá, cứ tưởng chỉ cần yêu là đủ để nắm giữa người đàn ông ấy.

Cô năm ấy hai mươi trẻ trung xinh đẹp, bao nhiêu người theo đuổi, cô có vốn liếng có sự tự tin cùng kiêu ngạo của mình.

Chỉ là một năm rồi một năm qua đi, tình cảm cô càng sâu đậm thì lòng tin càng lung lay. Tựa như chiếc lá xanh mơn theo từng ngày cũng sẽ úa tàn rồi không cam tâm rời cành.

Viên thuốc nhỏ lại như độc dược vô hình cắn nuốt đầu lưỡi, đốt cháy cuống họng trôi theo dòng nước đi xuống khoang miệng, tiêu hủy hết dấu tích bên trong của người đàn ông vừa lưu lại.

Thụy Trâm đưa tay kéo rèm cửa, ánh sáng đèn neon lấp lánh sắc màu, chỉ là nơi đây không phải tòa nhà trung tâm cao nhất, chỉ là một phòng khách sạn hạng trung, loại khách sạn tình nhân chấp vá tựa như cảm xúc của cô lúc này, từng đoạn một vá lại vẫn để lại đoạn chỉ xấu xí trên mặt vải cũ kỹ.

Ba năm, nói ngắn không ngắn, dài không dài, một đoạn thanh xuân tươi đẹp của cô cứ thế gắn kết với người đàn ông kia không rời.

Thụy Trâm sau khi tắm rửa sạch sẽ thay một bộ đồ khác mà cô luôn mang theo phòng hờ, cô thu dọn túi sách chuẩn bị về nhà, thì điện thoại lại rung lên.

Bên trong là tin nhắn chuyển khoản, tài khoản của cô được cộng vào một số tiền không nhỏ, cùng một dòng tin nhắn đầy hào phóng của người đàn ông:

"Giờ còn sớm em cứ đi dạo phố, mua sắm thoải mái."

Nơi đây là khách sạn bậc trung song các thứ trong phòng thuốc lá, rượu, đồ dùng nhỏ vẫn luôn được chuẩn bị sẵn trong tủ. Cô đưa tay mở ngắn kéo lấy bao thuốc, rút một điếu rồi châm lửa như cách mà người kia thỉnh thoảng vẫn làm sau khi cuộc hoan ái của họ kết thúc.

Cô nhìn dòng tin nhắn máy báo số tiền hai mươi triệu vừa được chuyển qua.

Cô cười mỉa mai, đưa tay vân vê điếu thuốc rồi đưa lên miệng hít một hơi.

Hơi thuốc nồng gắt, khói thuốc vì hút quá mạnh mà sặc lên phổi, cô ho sặc sụa, cô đưa tay lên che miệng vẫn không ngừng ho. Có lẽ vì ho quá nhiều mà nước mắt sinh lý rơi, khoé mắt ửng đỏ nước đọng một màn mờ, cô đưa tay quệt đi dòng nước mắt kia.

Cô mắng tục một câu trong lòng:

"Mua gì chứ? Mua một gã đàn ông làm ấm giường thay anh sao?"

Hay anh ta nghĩ mình vừa chơi gái nên phải trả tiền.

Rồi cô lại hút lấy một hơi tiếp theo, cô nhịn cơn khó chịu mà hít sâu.

Trước lạ sau quen, khói thuốc cứ không phun ra từ mũi, mà lại sộc thẳng vô phổi xông hết cả l*иg ngực chạy thẳng lên não khiến cô choáng váng đau đớn, tựa như sương mù ôm trọn khoan ngực từng mảng sương mờ mù mịt như ánh mắt cô lúc này.

Câu cuối dòng tin nhắn giống như lời cuối của người đàn ông nói khi nãy:

"Mai gặp lại".

Phải rồi, mai bọn họ lại có thể gặp nhau đấy thôi, cô cảm thấy mỉa mai, có lẽ thời gian bọn họ gặp nhau còn nhiều hơn thời gian anh ta ở cạnh vợ con mình.

Cô là thư ký của người đàn ông.

Ba năm trước cô còn là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp, cô làm thêm ở quán cà phê dưới tòa nhà công ty của anh.

Có lẽ vì vẻ điển trai cùng hơi thở đàn ông thành thục của anh ta đã cuốn lấy cô. Anh ta ngỏ lời mời cô về làm lễ tân cho công ty mình, lúc ấy cô ngỡ ngàng, đây có phải là tán tỉnh trắng trợn không?

Người đàn ông ấy chủ động mời cô về làm bên công ty riêng của mình. Thụy Trâm ban đầu từ chối, vậy mà anh ta mỗi ngày đến giờ nghỉ trưa đều xuống quán cô ngồi, mỗi lần oder nước đều hỏi cô có đồng ý không.

Công ty anh ta không tính là lớn, là một công ty bất động sản bậc trung, trong vô số các công ty làm kinh doanh địa ốc nơi thành phố lớn này.

Nhưng vẻ ngoài điển trai của gã đàn ông trường thành, cùng lời mời gọi chân thành đã khiến cô lay động.

Thụy Trâm cứ thế đồng ý, cô từ một lễ tân nhỏ làm đẹp mặt văn phòng nhanh chóng trở thành thư ký riêng của anh ta.