Chương 5:

Lượn quanh một vòng, Trương Duệ thấy Lâm Đóa Đóa không có phản ứng gì, thư ký lại gọi điện tới. Thế là cũng mất hết kiên nhẫn.

"Rốt cuộc là cô sống ở đâu? Nếu như cô còn không nói, tôi sẽ thả cô ở đồn cảnh sát."

Lâm Đóa Đóa nghe thấy đồn cảnh sát, lập tức sợ hãi, không muốn dính dáng với nơi đó, "Đừng! Đừng đưa tôi ở đồn cảnh sát, tôi thật sự không có nhà!"

Nói xong Lâm Đóa Đóa lại khóc.

Trương Duệ nhìn những giọt nước mắt của cô gái, thật sự là anh không đành lòng. Nhưng anh lại sốt ruột muốn tới công ty thật nhanh để xử lý công việc. Đến bãi đậu xe, anh cảnh cáo Lâm Đóa Đóa, "Nếu cô không ngoan ngoãn tôi sẽ đưa cô tới đồn cảnh sát. Nhớ là tuyệt đối không được xuống xe cho tới khi tôi quay lại, biết chưa? Tôi rất nhanh sẽ về thôi."

Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt, Lâm Đóa Đóa nhìn Trương Duệ như một vị chúa cứu thế, gật đầu.

Trương Duệ thấy cô gái nhỏ tỏ ra ngoan ngoãn, yên tâm cầm văn kiện đi lên lầu.

Lâm Đóa Đóa cố gắng hết sức để quên đi những cảnh tượng mình vừa thấy, tưởng tượng rằng mình vẫn sống trong một gia đình hạnh phúc, có mẹ mỗi ngày chờ cô trở về, có ba ôm mẹ thật chặt mỗi khi đi làm về, người một nhà họ cùng nhìn nhau cười ngọt ngào.

Suy nghĩ miên man, cuối cùng Lâm Đóa Đóa ngủ quên mất. Hôm nay là một ngày quá mệt mỏi với cô, nhất là dì cả còn đang tới.

Trương Duệ bận rộn đến mức quên mất Lâm Đóa Đóa. Sau khi xử lý xong công việc, anh mở cửa xe nhìn thấy cô gái nhỏ mới chợt nhớ ra có một người khác đang đợi mình.

Trương Duệ có chút nhức đầu, mệt mỏi sau khi làm việc xong, giờ lại phải xử lý chuyện của cô gái nhỏ này, hiện tại không biết gọi trợ lý tới giúp đỡ còn kịp không?

Nhưng khi vừa móc điện thoại ra, thoáng nhìn cô gái trên xe, một cô gái thật xinh đẹp, trẻ trung, có khuôn mặt của mối tình đầu thanh xuân tươi đẹp, nhưng dáng người lại có chút không tương thích với mặt, rất đầy đặn.

Lâm Đóa Đóa có chút mơ hồ, cô cảm giác mình đã ngủ rất lâu, cổ và eo đều đau. Ngủ trên xe thật không thoải mái, vậy mà người đàn ông kia lại để cô chờ lâu như vậy!

Khi cô tỉnh dậy, cô thấy người đàn ông đang nhìn mình, ánh mắt anh ta... hơi khác.

"Làm sao vậy, chú?"

Một tiếng "chú" đã gọi hồn Trương Duệ trở về, anh quả quyết gọi trợ lý tới xử lý.

Trương Duệ lái một chiếc ô tô khác đậu ở công ty về nhà. Trên đường đi, nghĩ tới cảnh tượng cô gái nhỏ dưới bộ đồng phục nữ sinh, chắc chắn là rất đẹp, phần thân dưới của anh không tự chủ giương lên. Khi về tới nhà đỗ xe, anh mới nhận ra tốc độ xe hôm nay không bình thường, may mắn là trên đường có ít người và xe, không thì thật nguy hiểm.

Nhìn thằng nhỏ của mình đã bình tĩnh lại, anh đẩy cửa bước vào.

Lâm Đóa Đóa bị dăm ba câu nói của trợ lý thuyết phục, dù sao con của trợ lý cũng chưa lớn lắm, cho nên nhìn thấy cô cũng không có mấy tình cảm, sẽ không dễ dàng khơi dậy sự đồng cảm.

Lâm Đóa Đóa trở về nhà, lãnh đạm nhìn bố mẹ mình, thấy hai người đang nóng lòng lo lắng cho cô, vậy sao bọn họ lại làm chuyện đó?

Sau một đêm mất ngủ, Lâm Đóa Đóa vẫn không hiểu. Ngày hôm sau cô dứt khoát trốn học, đi dạo trên đường,

Nhìn dòng người xe cộ đông nghịt, tất cả đều không thuộc về mình, Lâm Đóa Đóa cảm thấy dường như mình đã mất đi cả thế giới.

Không biết nên làm gì, lại nghĩ tới ánh mắt không chút thiện cảm của người đàn ông hôm qua dành cho mình, cô dường như hiểu được ý tứ.

Thế là cô gọi tới số điện thoại ngày hôm qua người trợ lý kia đưa cho cô.

Lâm Đóa Đóa chờ đợi người đàn ông trong quán cà phê, muốn thử với anh ta một lần, có lẽ... cô sẽ biết được tại sao.

Thế nhưng người đến lại là trợ lý, Lâm Đóa Đóa có chút thương tâm. May mắn thay, ông trời dường như đã mở cửa ra với cô, trợ lý không chút phòng bị Lâm Đóa Đóa, trực tiếp lái xe đưa cô tới công ty người đàn ông kia làm việc. Nhân lúc nhân viên bảo vệ không chú ý, cô chạy xuống bãi đậu xe ngầm, tìm xe của người đàn ông.