Editor: LữBeta: An Hiên39,
Hôm nay tôi nói với Linh kun: "Em đăng bài lên Weibo, nếu như được 800 người chia sẻ thì sẽ có thưởng."
Linh kun hơi ngạc nhiên, nói: "Thế chẳng phải nổi tiếng rồi à? Người hâm mộ đều sẽ biết chuyện của em?"
"Cũng không nhất định như thế."
Tôi vừa dứt lời, anh liền âm thầm nói một câu: "Lần này thảm rồi, tình thế nguy cấp, anh nhất định phải kết hôn với em."
Tôi: "..."
Rõ ràng là tự bản thân mượn dịp cầu hôn lại còn lấy lý do đường hoàng như thế.
40,
Thời trung học, vừa tan học tôi và Linh kun phải đến siêu thị ngay bởi vì ngày ba bữa đều do Linh kun nấu, nguyên liệu tươi sạch khó tránh khỏi có thời gian bảo quản. Có một lần tình cờ bị bạn học bắt gặp trên xe buýt, cậu ấy còn nghĩ rằng chúng tôi sống chung.
Tôi tới siêu thị liền chạy đến quầy thịt yêu quý và khu đồ ăn vặt, giơ cái đùi gà lên hỏi Linh kun: "Gà rán, em muốn ăn gà rán."
"Miệng em bị nhiệt còn chưa khỏi, bỏ xuống ngay!"
Tôi bịn rịn buông cái đùi gà xuống, lại giơ hộp thịt heo lên: "Thịt viên, em muốn em thịt viên!"
"Lại thêm giấm vào hả? Em nghĩ em có thể ăn à? Bỏ xuống!"
Thật sự hết cách, tôi liền lén lút giấu một hộp sô cô la, đến khi Linh kun trả tiền mới nhét vào.
Gừng càng già càng cay, Linh kun mở ví ra, giọng nói có phần bất đắc dĩ: "Trả lại đi, anh chỉ có 5€ (Euro)."
(1)(1) 5 Euro tương đương 131.000 VNĐ"..." Được, xem như anh lợi hại.
41,
Tôi thích xếp hạng trái cây, bét bảng là táo, đến giờ tôi vẫn không thể nào chịu được mùi vị của nó chứ nói gì đến việc ăn. Nhưng Linh kun lại khăng khăng xem nó như bảo bối, anh còn vô cùng tin tưởng câu nói: "Mỗi ngày một quả táo, không cần gặp bác sĩ." (An apple a day keeps the doctor away)
Khi trời trở lạnh, Linh kun dựa vào giường, tôi thì quấy rầy anh ngay trong chăn, thúc giục anh đi chơi với tôi.
Linh kun bị quấy nhiễu nên hết cách, đang thay đồ anh đột nhiên quay lại cười gian: "Không ngủ cũng được, vậy thì uống chút nước trái cây đi."
Đúng là sợ cái gì gặp ngay cái đó, từ trong nụ cười của Linh kun, tôi hiểu được ý nghĩa sâu xa: "Trời lạnh, không bằng chúng ta ăn táo đi." Hoặc là "Gần đây cơ thể mệt mỏi, ăn táo để tinh thần minh mẫn một chút."
Nói chung là cái kiểu như cười như không của con người này, vừa nhìn đã biết không có suy nghĩ gì tốt đẹp.
Tôi run như cầy sấy, nỗ lực từ chối: "Thế này không ổn lắm đâu."
"Không ổn chỗ nào?"
Cứng hay mềm anh đều không chịu, nhìn bộ dạng có vẻ như sắp tức giận rồi. Tôi liếc nhìn cái bàn ngoài cửa một cái, những quả táo xếp ngay ngắn trên khay, xem ra đây đều là số mệnh, con người không thắng được ông trời.
Tôi kéo chăn lên che kín đầu, liều chết giãy giụa: "Em muốn đi ngủ."
Linh kun cười mỉa: "Muộn rồi."
Tôi cắn răng: "Vậy không bằng ăn quýt nhé?"
"Ồ, em thấy sao? Nghĩ hay quá nhỉ, chúng ta ăn táo."
Linh kun ra lệnh, tôi biết đại nạn đã đến.
42,
Ở trong mắt Linh kun, tôi chính là cô bé đơn thuần không rành thế sự. Chỉ cần anh sơ sẩy thì tôi sẽ bị người xấu lừa đi mất.
Cho nên mỗi lần xảy ra chuyện gì khiến anh lo lắng, anh sẽ lôi hết đạo lý ra dạy dỗ tôi một phen.
Gần đây có rất nhiều tin tức về vụ nữ sinh bị dụ dỗ, Linh kun lại bắt đầu lo buồn vô cớ.
Trong thành có hỏa hoạn nên hồ cá bên cạnh cổng thành là tôi đây liền gặp tai ương.
Linh kun quắc mắt nghiêm túc nhìn tôi, lên tiếng: "Nếu như em không chú ý, người xấu sẽ bắt em đi mất. Anh sẽ nhốt em xuống hầm rồi lấy xích khóa lại."
Tôi chống cằm, ngây ngô hỏi anh: "Nhưng tầng hầm lạnh lắm, có thể em sẽ sống không quá ba ngày."
"Vậy bật lò sưởi là được."
Tôi lại lo lắng: "Lúc đó anh có nấu cơm cho em không? Không ăn sẽ chết đấy..."
"Sẽ nấu."
"Có máy tính không?"
Linh kun thấy tôi được voi đòi tiên thì hận đến ngứa răng, hung dữ trả lời: "Đương nhiên không có!"
"Nhưng mà em sẽ cảm thấy rất buồn chán."
"..."
Ngừng lại trong chốc lát, tôi lại hỏi: "Vậy có đồ ăn vặt không?"
"Không có."
"Có giường không?"
Linh kun bị hàng loạt câu hỏi của tôi khuất phục, anh uể oải trả lời: "Đứng ngủ."
"Nhưng mà em không đứng ngủ được..."
"Vậy thì dựa."
Tôi yếu ớt đáp lại: "Nhưng em dựa cũng không ngủ được, với lại còn lạnh nữa."
Linh kun hít một hơi thật sâu, không ngờ tôi lại lắm chuyện như vậy: "Vậy thì cho em cái thảm."
"Điều quan trọng nhất là nếu như không có đồ ăn vặt thì em sẽ cảm thấy không sống nổi..."
Linh kun bế tắc, anh đáp qua loa: "Được được được, cho em hết."
Tôi vui mừng quá đỗi: "Hay quá, em cũng muốn bị cấm."
Lời này vừa thốt ra, lúc bấy giờ anh mới nhớ đến mục đích của cuộc nói chuyện, chỉ có thể đỡ trán, bóp cổ tay thở dài.
Hừ, đây chính là cái gọi là giáo dục kiến thức an toàn thất bại.
43,
Linh kun không có tài khoản Bilibili
(2), thỉnh thoảng cùng nhau xem video sẽ gặp chút gián đoạn.
(2) Bili (bilibili) là trang web chia sẻ video rất lớn tại Trung Quốc.Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đăng ký một tài khoản, nhưng trang chủ lại báo email đã được sử dụng để đăng ký rồi.
Gần như trong nháy mắt, người đàn ông này nghĩ ra điều gì đó, anh quay đầu, ánh mắt không mấy lương thiện nhìn tôi, gằn giọng hỏi: "Có phải em lại lấy email của anh làm gì không?"
Rất nhanh, trang web vang lên âm thanh "Chúc mừng bạn đã đăng nhập thành công".
Linh kun vừa nhìn tên người dùng thì suýt ngất vì tức.
Chỉ thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện dòng chữ: Cô công chúa nhỏ đệ nhất thế giới.
44,
Thỉnh thoảng, tôi cũng học được cái kiểu dài dòng của Linh kun.
Phía trước có nước, tôi nhắc anh: "Có nước, đừng giẫm lên."
Phía trước có sương, hơi trơn, tôi lại hét lên: "Cẩn thận coi chừng ngã."
Linh kun hết cách: "Em cảm thấy anh là em ư?"
"Ồ."
Ngụ ý chính là: Anh đần như em sao?
45,
Tôi lại nhớ đến một chuyện cũ kinh khủng khϊếp.
Ở nhà Linh kun tôi giả vờ ngoan ngoãn, ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Linh kun căn dặn tôi: "Anh đi vệ sinh một chút, em đừng nằm ườn ra giường, ngày nào cũng vậy không tốt cho cột sống, biết không?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Đợi anh vừa biến mất, tôi nhanh như chớp chui tọt vào chăn. Đang lúc vui sướиɠ, tôi lém lỉnh cười nhìn về phía cửa... Bất thình lình trông thấy Linh kun đang đứng một chỗ cười khẩy.
46,
Lúc Linh kun dạy dỗ vô cùng nghiêm túc, tôi có làm nũng nằm bò lên người anh cũng bị anh ngang ngược đẩy ra. Dịu dàng vô dụng, vậy chỉ có thể dùng chiêu khác.
Một lần nào đó, tôi quên mất mình đã gây ra họa gì, Linh kun lạnh lùng nói: "Em là người lớn rồi đấy!"
Để không bị mắng, tôi đáp lại một câu theo bản năng: "Nhưng sao vẫn còn đáng yêu thế này?"
"..."
Hiển nhiên Linh kun không ngờ tới chiêu này của tôi, nhất thời cũng phì cười.
47,
Khoảng thời gian học cấp 3, trình độ tiếng Anh của tôi rất tệ. Bài tập buổi tối không làm xong, tôi liền bày trò quỷ, cố ý kéo sang ngày hôm sau rồi lấy lí do phải nộp để tìm kiếm sự trợ giúp từ Linh kun.
Tôi hỏi anh: "Có phải cho đến bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ giúp bạn gái làm bài tập không?"
Có lẽ Linh kun không ngờ da mặt tôi lại dày như vậy, anh bực mình trả lời: "Đi ra chỗ khác đi, năm ngoái đã làm rồi."
"Ồ thế hả?"