Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói xong là anh Dũng Văn mau chóng chồm người qua ghế sofa, cầm lấy miếng rau câu mít và bỏ vô mồm. Tôi với mọi người còn chưa kịp xem biểu hiện trên mặt anh Dũng Văn thì ảnh lập tức nhả rau câu trong họng ra đồng thời lè lưỡi nhăn nhó: “Mặn quíu lưỡi luôn!”

“Kỳ vậy? Rau câu thì ngọt hoặc lạt chứ sao mặn?” – Cha chồng tôi cau mày.

Nhanh chóng, chị Hồng Anh cầm miếng khác lên cắn thử. Tôi thấy chị hơi nhăn mặt, hỏi:

“Min Min, chắc em cho lộn muối rồi đó. Em lấy cái hủ ngoài cùng trên kệ phải không? Lần trước chị nói đó là hủ muối mà em không nhớ à?”

Tôi nghệch mặt. Ban nãy vì quá hứng chí muốn “khoa trương tài nghệ” mà tôi đã không nhìn kỹ. Theo công thức thì thường bỏ ba đến bốn muỗng đường nhưng giờ thì tôi lại bỏ nhầm ba muỗng rưỡi muối. Hỏi sao không mặn quíu lưỡi cho được. Xấu hổ chết đi được! Tôi vừa sáng chế ra món lạ có một không hai: rau câu muối. Trong khi tôi không biết giấu mặt đi đâu thì hai thằng em mất nết của tôi lại bịt miệng cười rũ rượi. Giận dã man.

“Thôi lỡ rồi, rau câu này đem đổ. Để con vào làm bánh flan cho mọi người.”

Nhìn theo bóng chị Hồng Anh đi xuống bếp mà tôi buồn ơi là buồn. Cha chồng tôi liền bảo:

“Lần này rút kinh nghiệm, mai mốt con chú ý một chút là được. Còn nhiều dịp để làm mà.”

Tôi đáp dạ nhỏ xíu. Thấy cha mẹ nhìn mình vẻ an ủi là tôi thêm buồn. Muốn cha mẹ nở mày nở mặt với sui gia ấy vậy lại hỏng hết. Đang chán nản thì tôi bị Chan Chan kéo nhanh đến góc phòng. Thấy mọi người không để ý, cậu ta bèn nói: “Hay giờ đằng ấy chuẩn bị bữa trưa đi, xem như lấy công chuộc tội món rau câu khi nãy. Đằng này sẽ phụ một tay cho.”

Công nhận tên này lâu lâu sáng dạ ghê. Tôi đồng ý ngay. Chờ lúc chị Hồng Anh mang bánh flan lên thì tôi liền đứng ra giữa phòng cất tiếng dõng dạc:

“Trưa nay, con sẽ làm bữa trưa cho cả nhà.”

“Con làm bữa trưa?” – Mẹ tôi thảng thốt như vừa nghe chuyện lạ đó đây.

Thấy tôi gật đầu liên tục thì chị Hồng Anh lo lắng hỏi:

“Em làm được không? Trưa nay có món thịt bò xào đậu que, canh khoai mỡ, tôm lăn bột chiên thì phải.”

“Dạ đúng rồi nhưng chị yên tâm, em làm được. Xào chiên đơn giản, canh khoai mỡ cũng không khó. Chưa kể, Chan Chan còn phụ em mà.”

“Ok, được đấy. Chị giao bữa trưa cho hai đứa.” – Chị Hoà Trâm ủng hộ liền.

Tôi và Chan Chan mau chóng xuống bếp. Sau khi lôi mấy nguyên liệu cần thiết ra đặt trên bếp, hai đứa bắt đầu phân chia công việc. Tôi muốn chiên tôm nhưng Chan Chan cứ bắt tôi xào thịt bò. Cậu ta vờ bảo chiên sẽ dễ văng dầu bỏng tay. Tôi chả tin tên này tốt thế đâu. Tức thì tôi phản đối. Chan Chan vẫn nhẫn nại khuyên nhủ. Tiếp, cả hai bắt đầu hơi lớn tiếng tranh cãi. Bất chợt, chúng tôi nghe giọng chị Hoà Trâm vang lên vừa đủ nghe:

“Hai đứa lại cãi nhau à?”

Tôi và Chan Chan nhìn nhau và lập tức hiểu ra ẩn ý đằng sau câu hỏi đó. Mau lẹ, tôi cười: “Dạ đâu có cãi, bọn em đang phân chia công việc.”

“Thế hả? Vậy chia xong chưa?”

Tên Chan Chan liền nhảy vô họng tôi mà đáp:

“Rồi ạ, em chiên tôm, Min Min xào thịt bò.”

Thằng này khôn như quỷ! Cậu ta nói đã vậy thì lý nào tôi lại gân cổ cãi để chị Hoà Trâm thấy? Chưa kể, chị ấy cứ đứng mãi ở cửa phòng bếp hệt kiểu đang giám sát cả hai. Không còn cách nào khác, tôi “dui dẻ” cùng Chan Chan bắt tay vào làm việc. Tôi cắt rửa đậu que mà lòng bực mình dễ sợ. Tôi có biết xào thịt bò đâu. Xào không khéo hồi ăn dai nhách cho xem. Được, thế thì bà đây làm cho mày khỏi nhai luôn. Tôi rủa xả Chan Chan khí thế.

“Còn món canh khoai mỡ phải không, hai đứa nhanh tay đừng để mọi người chờ. Nhớ, có cha mẹ hai bên nhà ở ngoài. Chị mà nghe tiếng cãi là biết tay!”

Tôi với tên Chan Chan cười méo miệng khi nghe câu sặc mùi đe doạ từ chị Hoà Trâm. Lúc chị ấy khuất bóng, tôi liền liếc sang Chan Chan. Cậu ta cười nhe răng như chọc tức… Xoay tới xoay lui hồi cũng đến giờ cơm trưa. Hai đứa tôi nấu nướng muốn sút quần tới nơi. Làm xong, tôi nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn rồi mời mọi người vào phòng bếp dùng bữa. Sau khi nói vài câu khách khí nhạt thếch xong, cha chồng mời cha mẹ tôi cầm đũa trước. Mẹ tôi múc canh vào chén, hồ hởi ăn thử. Chắc bà đang hồi hộp không biết Min Min của bà nấu nướng ra sao. Hồi trước, dù mẹ có lôi vào tận bếp tôi cũng chả đυ.ng đến một cái chảo.

“Ừm cũng vừa miệng lắm, Min Min của mẹ giỏi quá.”

Tôi phổng mũi. Mà hình như nghe có người dùng trước khen nên những người còn lại mới “đủ dũng cảm” bắt đầu ăn. Anh Dũng Văn còn hãi vụ rau câu muối ban nãy nên lúc gắp miếng đậu que xào bỏ vào miệng hơi e dè. Nhưng khi ăn xong thì ảnh gật gù bảo:

“Nêm nếm khá vừa miệng, cũng không đến nỗi tệ.”

Cha tôi gắp một con tôm lăn bột do Chan Chan chiên lên cắn thử một miếng rồi khen: “Cái này chiên cũng rất vừa.”

Chan Chan hếch cái bản mặt cool boy khó ưa lên hơi cao trước mắt tôi. Chảnh. Còn chị Hoà Trâm ăn thịt bò tôi xào xong thì nói:

“Thịt hơi dai tí nhưng ăn không sao.”

“Chắc em xào lâu đó. Lần sau xào nhanh tay chút.” – Chị Hồng Anh góp ý.

Thằng Hoàng với thằng Vinh làm như chết đói, ăn liên hồi mà chẳng nhận xét được gì. Thấy kết quả diễn ra tốt đẹp, tôi sướиɠ rơn. Quyết định thưởng cho bản thân con tôm lăn bột chiên. Để xem tên Chan Chan này làm ăn ra sao. Lúc tôi sắp cầm lấy một đuôi tôm thì Chan Chan liền ngăn lại:

“Đằng ấy không nên ăn cái này. Ăn thịt bò xào đậu que đi.”

Tức cái mình, tôi toan gắt lên thì liền nhớ đến chị Hoà Trâm nên đành nói nhỏ nhẹ: “Nhưng tớ thích ăn tôm mà.”

“Thích cũng phải nhịn. Đằng ấy đang mang thai, đừng ăn đồ chiên. Ăn thịt bò có lợi hơn vì thịt bò chứa nhiều sắt, protein, vitamin B6, B12, kẽm, colin, rất tốt cho baby trong bụng.”

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chan Chan. Còn tôi thì ngớ ra. Đây là lần thứ hai Chan Chan nhắc nhở tôi về việc ăn uống. Cậu ta gắp thịt bò vô chén tôi, cười cười:

“Đằng ấy nghe lời đằng này, thịt bò vừa bồi bổ cơ thể vừa tốt cho đứa bé.”

“Ừm, biết rồi.”

Tự dưng tôi đáp lời Chan Chan bằng vẻ ngượng nghịu. Có lẽ vì thấy cả nhà vừa ăn vừa cười khúc khích với nhau. Nhưng hơi lạ là tôi thấy cha lặng im như đang suy nghĩ điều gì. Vì không tiện hỏi nên tôi không lên tiếng. Sau đó mọi người tiếp tục dùng cơm. Đáng lý, bữa trưa đã có thể kết thúc tốt đẹp ấy vậy y như rằng lại xảy ra chuyện. Số tôi đen đủi sao đó. Chả là không rõ sao cha chồng tôi ăn trúng miếng thịt bò dai nhách. Nhai mãi không đứt. Tức quá nên ông liền dùng tay kéo mạnh miếng thịt đang nhét trong kẽ răng. Không quá lâu sau, nó văng ra rơi ngay vào tô canh khoai mỡ gần cạn. Vốn dĩ, đây chưa phải điều tồi tệ nhất bởi còn thứ khác dã man hơn nhiều. Trôi lềnh bềnh trên mặt nước sệt sệt màu tím ngoài miếng thịt bò ra còn có… cái răng giả! Tất cả đang ngỡ ngàng thì thằng Hoàng thốt lên câu “dô diên” chưa từng thấy ngay thời điểm cực kỳ quan trọng: “Ớ, răng giả của chú Tài.”

Thiệt, tôi muốn tát lệch mồm thằng em đầu to mà óc như trái nho này ghê chứ. Ai nhìn chả biết đó là răng giả của cha chồng tôi. Nhưng biết điều thì im mồm đi, sao lại thẳng thừng chỉ “đích danh” chủ nhân cái răng giả giữa bàn dân thiên hạ nữa? Thằng Hoàng chắc chả biết quê là gì nên mới thế nhưng cha chồng tôi thì khác. Mặt mày ông biến dạng lắm rồi. Lại đỏ bừng. Đó là sự kết hợp của nỗi nhục nhã với cục quê. Một cách từ tốn, cha chồng tôi đứng dậy và mau chóng lấy cái răng giả ra khỏi tô canh. Ổng nhìn sang cha mẹ tôi, cố gắng nói:

“Tôi thấy không khoẻ nên về phòng. Anh chị sui cứ tiếp tục dùng bữa.”

Dứt câu là cha chồng tôi cắm đầu phi như bay về phía phòng vệ sinh. Những người còn lại nhìn nhau hơi bối rối, phần vì không biết nói gì trước sự cố độc nhất vô nhị, hai là ai cũng thấy rùng rợn khi nhìn tô canh khoai mỡ có miếng thịt bò trôi lều bều. Đố thằng nào con nào dám ăn canh tiếp? Hiển nhiên, tội tày trời này là do kẻ nào gây ra? Tôi chứ ai. Vì cái tội xào thịt bò dai nhách. Vui dã man. Giờ, ngoài “sự tích” về con cá ra tôi có thêm “thành tích” mới: làm món thịt bò xào đậu que khiến cha chồng ăn sút răng giả. Nói đi nói lại cũng tại tên Chan Chan mà ra. Nếu cậu ta chịu xào thịt bò thì đâu đến nông nỗi. Tôi ức lắm. Nhất định ghi sổ vụ này, thề không bỏ qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »