Chương 47

Suốt cả buổi, tôi cầu trời khấn phật cho trái mắt mèo ấy bị “lép”, không hiệu nghiệm để mẹ chồng qua “kiếp nạn” này. Nếu bà không bị ngứa thì tôi mới mong được bình yên. Lần đầu tiên ăn bánh mà tôi vã nhiều mồ hôi như thế. Mắt tôi hầu như không rời khỏi mẹ chồng… Mà vẻ như lời nguyện cầu của tôi ứng nghiệm. Ngồi nói chuyện gần một tiếng mà bà ấy vẫn bình thường. Chẳng hề có biểu hiện kỳ lạ, cũng không có dấu hiệu ngứa ngáy. Tôi mừng lắm và vái cho tất cả diễn ra suông sẻ.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua như cực hình, tôi thở phào nhẹ nhõm khi cuộc trò chuyện nhạt thếch của hai người kết thúc. Lúc mẹ chồng đứng dậy thì vô tình tà áo dài của bà bị gió thổi bay tạt vào người tôi. Để rồi mấy phút sau, khi mẹ chồng tiễn bà dì Mập ra cổng thì bất giờ tôi mới bắt đầu thấy ngứa. Thế là tôi gãi liên hồi hai cánh tay với cổ. Đừng nói là, mắt mèo dính trong tà áo dài và “dính” ngược trở lại vào tôi nha trời! Má ơi! Gậy ông đập lưng ông. Chưa dừng ở đó, rất nhanh tôi thấy mẹ chồng bước vào. Bà cũng gãi khắp người và nói: “Sao ngứa quá vậy?” Đối diện, tôi mếu.

Vậy đó! Định chơi bà hàng xóm một vố cho hả dạ cuối cùng hai mẹ con bị dính mới khổ chớ. Trả báo đây mà. Hậu quả, nguyên cả buổi tôi và mẹ chồng gãi muốn sút quần. Giờ mới hiểu câu, ngứa như điên là thế nào. May, chị Hồng Anh biết mẹo trị ngứa mắt mèo: đi tắm và thoa ít rượu cồn lên. Quần áo của hai mẹ con phải mang đi giặt. Cách này hên là đỡ ngứa. Thêm một cái hên nữa là mẹ chồng tôi không có ý định tìm cái đứa ba trợn dở hơi trét mắt mèo lên ghế. Tôi chả biết lý do vì sao nhưng thôi vậy là tạ ơn trời đất lắm luôn rồi. Thề, sau này chả bao giờ đυ.ng đến trái mắt mèo nữa. Tôi sẽ nghĩ cách trả đũa khác dành cho bà hàng xóm. Hãy đợi đấy!

… Lúc gần chiều, tự dưng có một chiếc xe hơi đậu trước cổng nhà tôi. Chủ nhân của nó là một anh ngoài ba mươi, trông khá bảnh. Lát sau, tôi kinh ngạc khi chị Hồng Anh tiết lộ đó là người mà mẹ chồng tôi chọn để coi mắt chị Hoà Trâm. Tức cái, lúc tôi hí hửng định xem thử chị Hoà Trâm với anh đó nói chuyện gì với nhau thì tôi phải đi mua vài thứ cho chị Hồng Anh chuẩn bị bữa tối đãi khách. Vừa rời khỏi nhà, tôi vừa lầm rầm ấm ức. Tôi phóng như bay ra siêu thị gần nhà, mua lẹ lẹ rồi phóng về.

Khi về đến thì tôi chợt thấy bà dì Mập cãi lộn chí choé với anh Thông, chồng chị Trang. Hai mẹ con đúng là y như nhau, chửi đối phương không tiếc lời. Người nào người nấy gân cổ quát sùi bọt mép. Rồi tiếp theo, anh con trai vung tay tát bà dì Mập một phát làm bả muốn trẹo mặt. Tôi tặc lưỡi nhăn mặt trước hành động vũ phu đối với mẹ ruột của tên mất dạy ấy. Đánh xong, thằng đó hậm hực bỏ đi. Còn bà dì Mập vừa tru tréo vừa khóc rấm rức. Lát sau, bả thấy tôi thì liền quay vô nhà đóng mạnh cái cửa rào sắt. Tự dưng không hiểu sao, tôi hết muốn trả đũa bà già khó ưa đó. Hẳn vì tôi thấy nước mắt lăn dài trên mặt bà ta. Và tôi chợt hiểu, nhiều lúc ông trời sẽ có cách trừng phạt những người xấu. Hiển nhiên, nó sẽ tàn nhẫn hơn so với mấy trò trét mắt mèo linh tinh của tôi.

Đúng lúc cổng nhà tôi mở, anh chàng bảnh bao khi nãy đi nhanh ra rồi hầm hầm bước đến chiếc xe hơi. Phía sau, mẹ chồng tôi và chị Hồng Anh không ngừng gọi tên anh ta nhưng chẳng kịp. Tiếp, mẹ chồng tôi quay lại vào nhà với vẻ mặt không hài lòng. Tức thì, tôi chạy vô trong hỏi chị Hồng Anh chuyện gì đã xảy ra.

“Chị Hoà Trâm suốt một tiếng đồng hồ không nói năng gì cả khiến anh ta bức bối liền đứng dậy ra về luôn. Mẹ khuyên thế nào cũng mặc. Còn chị Hoà Trâm thì bỏ đi lên phòng.”

“Bộ chị Hoà Trâm không thích anh đó hả?”

“Chính xác là chị ấy sẽ không thích bất kỳ người đàn ông nào đâu. Và cũng sẽ không coi mắt, không kết hôn lập gia đình gì cả.”

“Sao lạ thế ạ?”

Chị Hồng Anh mỉm cười không nói. Dõi theo bóng dáng chị bước vào nhà, tôi khó hiểu vô cùng. Đến giờ, nghi vấn xung quanh chị Hoà Trâm với tôi vẫn chưa được giải đáp. Tên Chan Chan và lần này là chị Hồng Anh đều không cho tôi biết. Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra?