Chương 15

Ngày 17 tháng 02. Trứng đã gặp tϊиɧ ŧяùиɠ, có con!

Sáng chủ nhật. Tôi đứng trước cổng một toà nhà lớn và chẳng làm gì ngoài việc gián chặt mắt vào tấm bảng đề bốn từ to đùng màu trắng: Bệnh viện phụ sản. Tối qua tôi mất ngủ vì trằn trọc mãi không yên. Hiển nhiên là về vấn đề bản thân có mang thai hay không. Hơn một giờ sáng tôi mới chợp mắt rồi ngủ quên đến gần tám giờ mới dậy. Tôi quyết định đến bệnh viện kiểm tra… Cứ như vậy cho chắc ăn, còn đỡ hơn là nơm nớp lo sợ suy diễn lung tung. Tôi không dùng que thử thai nữa. Đồ dỏm.

Hít một hơi sâu thật sâu rồi tôi hùng hồn đi vào bên trong bệnh viện.

Sau khi hoàn thành những công đoạn của quá trình kiểm tra việc mang thai còn dài hơn tấu sớ của mấy ông Táo đêm 30, tôi ngồi chờ lấy kết quả. Tất nhiên tôi run còn hơn cầy sấy. Liệu tôi mà dính bầu thật thì không khéo thắt cổ ở đây chết luôn vì nếu về nhà cha mẹ cũng ra tay gϊếŧ tôi mất thôi. Ôi giời! Trăm ngàn lạy trời phật phù hộ! Giờ mới hiểu cái cảm giác sống thất đức quá để rồi phải ngồi cầu trời giúp mình tai qua nạn khỏi.

Cô y tá đọc tên tôi. Tôi đứng lên, chân siêu vẹo như vừa bị ai đá. Lò dò đi vào phòng, tôi ngồi xuống ghế đồng thời nuốt nước bọt cái ực đưa mắt nhìn ông bác sĩ đang đăm chiêu với tờ kết quả cầm trên tay. Gan ruột cứ nóng hừng hực, tôi liền cất tiếng hỏi:

“Dạ, cháu có mang thai không ạ?”

Đặt tờ giấy lên bàn, ông bác sĩ bấy giờ mới ngẩng mặt đối diện với tôi bảo. Mà công nhận mặt ông này gian gớm khiến tôi sợ sợ, mồ hôi túa ra như tắm.

“Chúc mừng cháu.”

Chúc mừng? Lẽ nào ý ổng là tôi thoát nạn dính bầu? Tức thì mắt tôi sáng rỡ hệt đèn pha: “Cháu không mang thai sao bác sĩ?”

“Không. Chú chúc mừng cháu… sắp làm mẹ!”

Lần này thì hai “đèn pha” của tôi bị mất điện, cúp cái rụp còn lỗ tai thì nghe ù ù như có mấy trăm con kiến bò dạo chơi trong màng nhĩ.

“Cháu… cháu có thai?”

Thấy ông bác sĩ gật đầu là tôi muốn đấm ổng phù mỏ. Vậy mà ban nãy dám nói chúc mừng. Bộ nhìn cái bản mặt xanh hơn đít nhái này là ổng tưởng tôi ham hố có con lắm à?

“Bác sĩ nói thật sao?” – Não chắc liệt rồi nên tôi mới hỏi thêm lần thứ ba.

Đối diện, ông bác sĩ vẻ hơi bực mình nên xoay tờ giấy kết quả lại cho tôi xem. Tôi hoàn toàn hoá đá khi thấy dòng: mang thai gần một tháng. Mèn đét ơi! Là đúng ngay thời điểm tôi với tên Chan Chan quan hệ còn gì. Cuối cùng thì trứng đã gặp tϊиɧ ŧяùиɠ. Có con.

“Nhưng, cháu dùng que thử thai rồi và kết quả cho âm tính.”

“Cháu thử lúc nào?”

“Dạ, vào buổi chiều ngày kia khoảng hai tuần sau khi quan hệ.”

“Hai tuần thì chưa chắc ăn hẳn đâu. Chưa kể phải thử buổi sáng. Khá nhiều nguyên nhân dẫn đến việc que thử thai cho kết quả sai như thử quá sớm khi đó mức độ HCG trong nướ© ŧıểυ chưa thay đổi nhiều hoặc sử dụng không đúng cách, mẫu thử không tinh khiết và dùng que kém chất lượng. Đôi khi, cháu phải thử hai lần thì mới hy vọng kết quả là đúng.”

Lắng nghe ông bác sĩ nói rõ những lý do mà tôi muốn choáng váng. Lần ấy, chỉ vừa nhìn thấy kết quả âm tính là tôi đã nhảy cẫng lên tận trời, vui mừng quá đỗi chứ còn tâm trí đâu mà thử lần hai. Ố la la! Vậy lý nào tôi mua nhầm que dỏm? Đánh chết thằng cha chủ tiệm thuốc tây lần đó dám quảng cáo loại tám ngàn “xì cùn” cho tôi!

“Cháu sinh năm 96, năm nay mới mười bảy tuổi.” – Tiếng ông bác sĩ đột ngột vang lên.

Tôi nhìn ông bác sĩ. Ổng nhìn lại tôi như kiểu tôi có thai với ổng vậy.

“Sao cháu quan hệ mà không phòng tránh, giờ thì dính bầu rồi đây.”

À vui thật! Hết kiểu soi mói kỳ thị bây giờ ông bác sĩ chuyển qua giễu cợt. Thật là tôi muốn đánh ổng lệch mặt dễ sợ. Ở gần đây chắc có viện chỉnh hình, thế thì may cho ổng.

“Sự thật không phải vậy.” – Tôi kể lể. Những lúc thế này thì kể lể là cách giảm bớt nỗi đau khổ bản thân đang chịu đựng – “Cháu và cậu ta lỡ uống nhầm rượu rồi vì quá say nên không tự chủ được hành động. Cháu chả hề muốn quan hệ với cậu ta.”

Ông bác sĩ nhìn chằm chằm tôi với gương mặt không cảm xúc. Ổng nghĩ tôi nói láo hả?

“Dù gì cháu cũng đã mang thai. Hãy về cho báo gia đình với cậu thanh niên kia biết để liệu tìm cách giải quyết tốt nhất. Việc mang thai ngoài ý muốn ở tuổi vị thành niên vào thời buổi này rất phổ biến.”

“Bác sĩ, nếu cháu phá thai thì sao?”

“Phá thai cũng được nhưng có thể sẽ để lại những hệ luỵ xấu cho bản thân cháu sau này. Ví dụ trong quá trình phá thai dễ dẫn đến thủng tử ©υиɠ, băng huyết, tổn thương cổ tử ©υиɠ hay âʍ đa͙σ. Hoặc tai biến do dùng thuốc gây mê gây tê. Các tai biến muộn hơn là sót thai, sót nhau, nhiễm khuẩn gây viêm dính buồng tử ©υиɠ dẫn đến vô sinh, chấn thương tâm lý thậm chí… kể cả tử vong!”

Nghe xong thì giờ tôi đoán mặt mình không còn xanh như đít nhái nữa mà là mang hỗn hợp tất cả các sắc màu pha trộn lại với nhau: xanh mét vì kinh sợ, tím tái vì hãi hùng, trắng bệch vì không còn hột máu. Ông bác sĩ này định chơi đóng phim kinh dị hả trời? Thế mà ổng dám tỉnh bơ phán câu: Phá thai cũng được… Chắc ổng chán làm bác sĩ rồi muốn chuyển qua làm bệnh nhân đây mà. Để tôi nghĩ xem cần đưa ổng vô khoa nào đã. Cha này khùng dã man thiên địa!

… Tôi đón xe buýt về. Trong đầu nghĩ miên man nhiều thứ. Giờ tôi có thai thật rồi. Câu hỏi đầu tiên được đặt ra: Phải làm gì đây? Mười bảy tuổi và còn đang đi học mà tôi sắp làm mẹ. Không còn gì kinh khủng hơn nữa. Tôi hoang mang lo lắng. Chẳng rõ gia đình sẽ phản ứng thế nào nếu biết tin này. Hẳn, cha mẹ gϊếŧ tôi chết mất hoặc không thì cũng viết giấy từ tôi cho xem. Lòng tôi rối bời như cuộn len rối bị con mèo vờn chơi. Giữ đứa bé trong bụng thì không được nhưng phá bỏ càng không thể. Nói gì thì nói, nó là máu mủ của tôi. Mệt mỏi. Chán chường. Tôi muốn khóc thật to nhưng vẻ như bản thân chả còn tí cảm xúc nào, tất cả đều trống rỗng. Tôi cần gọi điện cho Chan Chan. Đúng vậy! Tôi không thích phải chịu đựng chuyện tồi tệ này một mình. Kết quả của đêm vô tình “ăn trái cấm” đó – đứa bé đang dần hình thành trong bụng tôi – phân nửa là trách nhiệm của cậu ta. Cái thứ “tϊиɧ ŧяùиɠ” sống dai!

Tôi đứng ngay trước cổng trường gọi điện. Đây là nơi hẹn gặp dễ dàng nhất. Chuông đỗ dài. Khá lâu sau giọng Chan Chan mới vang lên bên đầu dây nọ:

« Lạ nha! Đằng ấy chủ động gọi điện cho đằng này. Có chuyện gì sao? »

Hừ! Chuyện lớn rồi! Nó còn to hơn gấp mấy trăm lần cái đầu chứa hột bí của cậu! Nhủ thầm xong tôi đáp nhanh, ngắn gọn: “Đến trường gặp tôi ngay! Việc rất-quan-trọng!”

Nhấn mạnh xong ba từ cần thiết, tôi cúp máy cái rụp và đứng nghĩ nên “báo tin mừng” cho tên cool boy đáng ghét đó thế nào để cậu ta “chấn động”.