Quyển 1 - Chương 9
Cô ấy không phải là đầu thai của Katherine.
Quay trở về nhà trọ cùng với mùi hoa oải hương ngây ngất trong xe trước khi mặt trời lên, Stefan suy nghĩ về điều đó.
Anh đã kể rất nhiều điều cho cô, và đó là sự thực, nhưng chỉ đến bây giờ, anh mới nhận ra rằng mình đã phải mất bao lâu để đi đến kết luận đó. Anh đã quan sát từng hơi thở và từng cử chỉ của Elena trong nhiều tuần lễ liền, và anh đã liệt kê ra được từng sự khác biệt.
Tóc cô bóng mượt và sáng màu hơn tóc Katherine, và lông mi cũng như lông mày của cô đậm màu hơn. Tóc Katherine gần như có màu bạch kim. Và cô cao hơn Katherine khoảng hơn một gang tay. Cách di chuyển của cô cũng phóng khoáng hơn; các cô gái ngày nay xem ra thoải mái hơn với cơ thể của họ.
Thậm chí ngay cả đôi mắt cô, đôi mắt đã từng làm cho anh sững sờ kinh ngạc khi nhận ra sự quen thuộc vào ngày đầu tiên đó, cũng không thật sự giống nhau. Mắt Katherine thường mở to với vẻ ngạc nhiên rất ngây thơ, hoặc nhìn xuống theo đúng quy tắc của một thiếu nữ cuối thế kỉ 15. Nhưng mắt của Elena luôn nhìn thẳng vào mắt người đối diện một cách điềm tĩnh và không hề do dự. Và đôi khi chúng cũng nhíu lại với sự quyết tâm hay thách thức theo cái cách mà anh chưa từng thấy ở Katherine.
Họ giống nhau ở sự duyên dáng, xinh đẹp và vô cùng quyến rũ. Nhưng trong khi Katherine trông như một con mèo trắng thì Elena lại giống như một con báo tuyết.
Khi đi ngang qua những cây gỗ thích, Stefan co rúm lại khi những kí ức đột ngột xuất hiện. Anh không thể nghĩ về điều đó, anh sẽ không để bản thân mình… nhưng những hình ảnh vẫn đang sổ tung ra trước mắt anh. Nó giống như là một cuốn nhật ký đã được mở sẵn và anh không có cách nào khác là nhìn vào trang giấy trong khi câu chuyện tự động diễn ra trong tâm trí anh.
Màu trắng, Katherine đã mặc một chiếc váy màu trắng vào ngày hôm đó. Một chiếc váy mới màu trắng làm từ lụa Venice với những ống tay áo cắt chéo để lộ lớp lót bằng vải lanh rất đẹp bên trong. Cô đeo một chuỗi vòng bằng vàng và ngọc trai trên cổ và một đôi khuyên cũng bằng ngọc trai nhỏ xíu trên tai.
Cô trông rất hài lòng với bộ váy mới mà bố cô đã đặc biệt đặt may cho cô.
Cô xoay tròn trước Stefan, nâng cái váy bồng dài quết đất lên chừng một bàn tay để cho anh xem lớp váy trong thêu kim tuyến màu vàng bên dưới…
“Anh thấy không, họ thậm chí còn thêu cả tên viết tắt của em lên nó. Bố đã yêu cầu thế. Mein lieber papa… (bố yêu quý – tiếng Đức).
Giọng cô ngân nga, rồi cô ngừng xoay tròn, một tay từ từ chống lên sườn. “Nhưng có chuyện gì vậy, Stefan? Anh chẳng chịu cười gì cả?.”
Anh thậm chí không thể cố cười để làm vừa lòng cô nữa. Hình ảnh cô đứng đó, màu trắng và vàng đan xen trông như những ảo ảnh siêu trần thoát tục, khiến anh cảm thấy vô cùng đau đớn. Nếu mất cô, anh không biết liệu mình có thể sống nổi nữa không.
Những ngón tay anh siết chặt quanh miếng kim loại được trạm trổ công phu. “Katherine, làm sao anh có thể cười, làm sao anh có thể hạnh phúc được khi mà…”
“Khi mà sao…?”
“Khi mà anh thấy cái cách em nhìn Damon.” Đó, anh đã nói ra rồi. Anh nói tiếp một cách đau đớn. “Trước khi anh ta trở về, em và anh đã bên nhau mỗi ngày. Bố anh và bố em đã rất hài lòng, và còn bàn về kế hoạch đám cưới nữa. Nhưng giờ đây không còn nhiều ngày nữa, mùa hè đã sắp hết, và em thì ở bên Damon nhiều ngang với anh trước đây. Lý do duy nhất bố cho phép anh ta ở lại đây là vì em đã yêu cầu thế. Nhưng tại sao em lại làm thế chứ Katherine? Anh đã nghĩ là em quan tâm đến anh.”
Đôi mắt cô bối rối. “Dĩ nhiên là em quan tâm đến anh mà Stefan. Oh, anh biết rõ điều đó mà.”
“Vậy sao em xin hộ Damon với bố anh? Nếu không phải vì em, ông đã ném Damon ra đường rồi…”
“Tao chắc điều đó sẽ khiến mày hài lòng đấy nhỉ, em trai bé nhỏ.” Giọng nói vang lên từ phía cửa nghe ngọt ngào và kiêu hãnh, nhưng khi Stefan quay lại, anh thấy sự giận giữ ẩn giấu trong đôi mắt của Damon.
“Ôi, không, không phải đâu,” Katherine nói. “Stefan không bao giờ muốn thấy anh bị tổn thương.”
Đôi môi Damon nhếch lên và anh ta ném vào Stefan một cái nhìn châm biếm khi di chuyển về phía Katherine. “Có thể là không phải,” anh ta nói với cô, giọng dịu dàng mềm mại. “Nhưng em trai anh ít nhất đã đúng một điều. Không còn nhiều ngày nữa, và bố em sẽ sớm rời Florence. Và ông ấy sẽ đưa em đi cùng – trừ khi em có lý do chính đáng để ở lại.”
Trừ khi em ở lại với một người chồng. Những từ ngữ không được thốt ra nhưng mọi người đều hiểu. Ngài nam tước quá yêu con gái nên ông sẽ không ép cô cưới một người mà cô không muốn. Cuối cùng mọi chuyện sẽ theo ý của Katherine. Lựa chọn của Katherine.
Giờ đây, chủ đề đã được khui ra, Stefan không thể giữ im lặng được nữa. “Katherine biết cô ấy sẽ sớm phải rời đi cùng với bố mình…” anh bắt đầu, muốn thể hiện anh biết những điều bí mật riêng của cô, nhưng anh trai anh đã ngắt lời.
“À, đúng, trước khi khiến cho ông ấy nghi ngờ,” Damon nói một cách bình thản. “Thậm chí ông bố ngốc nhất cũng phải bắt đầu phân vân khi con gái ông ta chỉ chịu ra ngoài vào buổi tối.”
Sự giận dữ và đau đớn tràn qua Stefan. Đó là sự thật và Damon cũng đã biết. Katherine đã chia sẻ bí mật của cô với anh trai anh.
“Tại sao em lại nói với anh ta, Katherine? Tại sao? Em thấy gì ở anh ta chứ: một kẻ không quan tâm tới bất cứ điều gì ngoài bản thân anh ta? Làm sao anh ta có thể làm cho em hạnh phúc khi anh ta chỉ nghĩ cho bản thân mình?”
“Và làm sao cậu nhóc này có thể làm em hạnh phúc khi mà nó chẳng biết một tí gì về cuộc sống?” Damon xen vào, giọng anh ta sắc như dao cạo với sự khinh thường. “Nó sẽ làm được gì để bảo vệ em khi mà nó chưa bao giờ đối mặt với thực tế? Cậu ta chỉ quanh quẩn cả đời bên những quyển sách và những bức tranh; cứ mặc cậu ta ở đó với chúng.”
Katherine lắc đầu đau khổ, đôi mắt xanh lấp lánh mờ đi vì nước mắt.
“Cả hai anh đều không hiểu gì cả,” cô nói. “Các anh nghĩ rằng em có thể kết hôn và ở lại đây như bất kì một tiểu thư nào khác ở Florence. Nhưng em không thể giống như các cô gái bình thường khác. Làm sao em có thể giữ bí mật với vô số gia nhân cứ luôn dõi theo từng cử động của em? Làm sao em có thể sống ở mãi một nơi mà mọi người sẽ nhận thấy năm tháng không thể chạm tới em? Sẽ không bao giờ có một cuộc sống bình thường dành cho em đâu.”
Cô hít một hơi thở sâu và lần lượt nhìn từng người. “Ai chọn lựa trở thành chồng em sẽ phải từ bỏ cuộc sống dưới ánh mặt trời,” cô thì thầm. “Anh ấy phải lựa chọn sống dưới ánh trăng và trong căn nhà ngập tràn bóng tối.”
“Vậy em phải chọn người nào không sợ bóng tối rồi,” Damon nói, và Stefan ngạc nhiên bởi sự mãnh liệt trong giọng nói của anh ta. Anh chưa bao giờ nghe Damon nói gì nghiêm chỉnh hay là ít màu mè hơn thế. “Katherine, nhìn em trai anh xem: liệu nó có thể từ bỏ ánh sáng mặt trời được hay không? Nó quá gắn bó với những thứ tầm thường: bạn bè, gia đình, trách nhiệm với Florence. Bóng tối sẽ phá huỷ nó mất.”
“Nói láo.” Stefan gào lên. Anh tức sôi lên. “Tôi cũng mạnh mẽ không kém gì anh đâu, anh trai ạ, và tôi không sợ gì bóng tối cũng như ánh nắng. Và tôi yêu Katherine hơn cả gia đình hay bạn bè…”
.”..Và cả trách nhiệm của mày nữa chứ? Mày yêu cô ấy đủ để vứt bỏ mọi thứ hay sao?”
“Đúng vậy,” Stefan nói một cách bướng bỉnh. “Đủ để từ bỏ mọi thứ.”
Damon nở một nụ cười khó hiểu ít thấy ở anh ta. Rồi anh ta quay sang Katherine. “Có vẻ như,” anh ta nói, “bây giờ tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của em. Em có 2 ứng cử viên trong tay; em sẽ chọn một hay không ai cả?”
Katherine từ từ ngẩng đầu lên. Sau đó cô trao cho chúng tôi đôi mắt xanh đẫm nước.
“Cho em suy nghĩ đến chủ nhật này. Và trong thời điểm quan trọng này, đừng gây thêm áp lực cho em với các câu hỏi nữa.”
Stefan gật đầu miễn cưỡng. Damon nói, “vậy ấn định là vào chủ nhật?”
“Tối chủ nhật lúc chạng vạng em sẽ đưa ra lựa chọn của mình.”
Chạng vạng… bóng tối sâu thẳm tím thẫm của buổi chạng vạng…
Những màu sắc mịn như nhung phủ quanh Stefan, và anh quay trở lại với chính mình. trời không còn tối nữa và bình minh đã lên, lan khắp bầu trời quanh anh. Trong lúc chìm sâu vào suy nghĩ, anh đã lái xe ra tới tận bìa rừng.
Từ phía tây bắc, anh có thể nhìn thấy cây cầu Wickery và khu nghĩa trang. Những kí ức mới mẻ khiến mạch máu của anh rộn ràng.
Anh đã nói với Damon rằng anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì Katherine. Và đó là những gì anh đã thực hiện. Anh đã từ bỏ tất cả những gì liên quan đến ánh mặt trời, và trở thành một tạo vật của bóng đêm vì cô. Một kẻ đi săn bị kết tội phải săn lùng chính mình mãi mãi, một tên trộm phải đi đánh cắp sự sống để thoả mãn huyết quản của hắn ta.
Và có lẽ là một tên sát nhân nữa. Không, họ đã nói cô gái tên Vickie sẽ không chết. Nhưng có thể là nạn nhân tiếp theo của anh. Điều tồi tệ nhất về cuộc tấn công cuối cùng đó là anh chẳng nhớ được điều gì cả. Anh chỉ nhớ về sự yếu đuối, nhu cầu quá mạnh mẽ, và anh nhớ mình đã lảo đảo bước qua cửa nhà thờ, sau đó thì không nhớ gì nữa. Anh lấy lại được tự chủ khi đã ra ngoài với tiếng hét của Elena vang vọng bên tai – và anh đã chạy hết sức tới bên cô mà không dừng lại để nghĩ xem điều gì đã xảy ra.
Elena… trong một thoáng anh cảm thấy một sự gấp gáp của niềm vui thích tự nhiên và cả nỗi sợ hãi, quên hết mọi thứ xung quanh. Elena, ấm áp như ánh mặt trời, mềm mại như buổi ban mai, nhưng sâu thẳm trong cô cứng rắn như thép khó có thể bị phá vỡ. Cô giống như ngọn lửa bùng cháy trong lớp băng, như mũi dao găm bằng bạc sắc nhọn.
Nhưng anh có quyền yêu cô hay không? mỗi cảm xúc của anh với cô đều đặt cô trong nguy hiểm. Liệu điều gì sẽ xảy ra nếu lần tới khi cơn khát đang chiếm lấy anh, Elena lại đang là con người sống gần anh nhất, là mạch máu gần nhất với dòng máu tươi mới ấm áp?
Mình sẽ chết trước khi chạm vào cô ấy, anh nghĩ, thề với chính mình. Trước khi mình xuyên qua mạch máu của cô, mình sẽ chết vì khát. Và mình thề rằng cô sẽ không bao giờ biết được bí mật khủng khϊếp này. Cô ấy sẽ không bao giờ phải từ bỏ ánh sáng mặt trời vì mình.
Phía sau anh, bầu trời đã sáng rõ. Nhưng trước khi rời khỏi đó, anh nảy ra một ý nghĩ sáng suốt, với tất cả nỗ lực của nỗi đau đằng sau nó, anh tìm kiếm vài Kẻ có sức mạnh khác có thể ở gần đây. Tìm kiếm một vài sự lí giải khác cho những gì xảy ra trong nhà thờ.
Nhưng chẳng thấy gì cả, không có một dấu hiệu nào của câu trả lời. Khu nghĩa trang nhạo báng anh với sự im lặng.
Elena thức dậy với mặt trời chiếu sáng qua ô cửa sổ. Cô cảm thấy, lúc đầu, như thể mình vừa phục hồi sau một trận cảm cúm dài, và như đây là buổi sáng Nô-en.
Những suy nghĩ của cô lẫn lộn cả với nhau khi cô ngồi dậy.
Ối. Cô đau khắp mình mẩy. Nhưng cô và Stefan – đã đặt mọi thứ đúng chỗ. Tên khốn say rượu Tyler thô lỗ… Nhưng Tyler không còn là vấn đề nữa. Chẳng có gì đáng quan tâm ngoài việc Stefan yêu cô. Cô đi xuống cầu thang trong chiếc áo ngủ, nhận ra từ ánh sáng xiên ngang qua cửa sổ rằng cô hẳn đã ngủ rất trễ. Dì Judith và Margaret đang ở trong phòng khách.
“Chào buổi sáng, dì Judith.” Cô trao cho người dì đang ngạc nhiên một cái ôm chặt và dài.
“Chào buổi sáng, bí ngô.” Cô bế bổng Margaret lên và xoay tròn quanh căn phòng với cô bé. “À – ôi! chào buổi sáng, chú Robert.” Một chút xấu hổ vì sự hồ hởi và tình trạng ăn mặc, cô đặt Margaret xuống và vội vã đi vào bếp. Dì Judith cũng vào theo. Mặc dù có quầng thâm dưới mắt, nhưng dì đang mỉm cười. “Trông cháu rất có tinh thần sáng nay đấy.”
“Ôi, thế ạ.” Cô lại trao cho dì một cái ôm khác để xin lỗi cho quầng thâm dưới mắt kia.
“Cháu biết chúng ta phải đến văn phòng cảnh sát trưởng để tường trình cho họ về Tyler đấy.”
“Vâng,” Cô lấy nước hoa quả ra khỏi tủ lạnh và tự rót vào cốc.
“Nhưng cháu có thể ghé qua nhà Vickie Bennett trước được không? Cháu biết cô ấy hẳn đang buồn lắm, nhất là có vẻ như không có ai tin lời cô ấy cả.”
“Thế cháu có tin cô ấy không, Elena?”
“Có ạ,” cô nói một cách từ tốn, “cháu tin cô ấy. và, dì Judith” cô thêm vào, đi đến một quyết định, “cũng có chuyện xảy ra với cháu trong nhà thờ. Cháu nghĩ…”
“Elena, Bonnie và Meredith đến tìm cháu này.” Giọng Robert vang lên từ ngoài hành lang.
Cảm giác tự tin bị phá vỡ. “Dạ… chú mời họ vào đi ạ,” Elena gọi, và uống một ngụm nước cam. “Cháu sẽ kể với cô về chuyện đó sau,” cô hứa với dì Judith, khi những bước chân đã đến gần bếp.
Bonnie và Meredith dừng lại ở cửa, đứng đó với vẻ trịnh trọng lạ lùng.
Elena cảm thấy lúng túng, và đợi đến khi dì cô rời phòng rồi mới nói chuyện.
Sau đó cô hắng giọng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lớp vải sơn lót sàn nhà đã sờn.
Cô liếc nhìn lên thật nhanh và thấy Bonnie và Meredith cũng đang nhìn vào chỗ đó.
Cô cười phá lên và âm thanh đó làm họ nhìn lên.
“Mình quá hạnh phúc để thậm chí có thể che giấu,” Elena nói, mở rộng hai cánh tay với họ. “Và mình biết mình phải xin lỗi về những gì mình đã nói, và mình xin lỗi nhé, nhưng mình không thể được thông cảm về việc đó. Mình đã rất tệ và mình đáng bị hành hình, và giờ chúng ta có thể giả vờ như nó chưa từng xảy ra không?”
“Cậu phải thấy có lỗi thôi, bỏ rơi bọn mình như thế,” Bonnie quở trách khi cả 3 người ôm lấy nhau tạo thành một hình tam giác.
“Và với Tyler Smallwood trong tất cả mọi người,” Meredith nói.
“À, thì mình đã học được một bài học vì chuyện đó rồi đấy thôi,” Elena nói, và trong một thoáng tâm trạng cô tối sầm lại. Sau đó Bonnie cười rung lên.
“Và cậu lại tự ghi được một điểm lớn – Stefan Salvatore! Kể về cuộc tẩu thoát đầy kịch tính đi nào. Khi cậu bước qua cửa với anh ta, mình nghĩ mình thấy ảo giác. Cậu đã làm nó như thế nào vậy?”
“Mình chả làm gì cả. Anh ấy đột nhiên xuất hiện, như một kị binh trong một bộ phim cổ vậy.”
“Bảo vệ thanh danh của cậu,” Bonnie nói, “Còn gì li kì hơn thế chứ?”
“Mình có thể nghĩ một hay hai thứ,” Meredith nói, “nhưng sau đó, có thể Elena cũng sẽ đề cập đến chúng thôi.”
“Mình sẽ kể hết cho các cậu.” Elena nói, thả họ ra và bước lùi lại. “Nhưng trước tiên các cậu sẽ đi cũng mình đến nhà của Vickie chứ? Mình muốn nói chuyện với cô ấy.”
“Cậu có thể kể với chúng mình trong khi cậu thay quần áo, và trong khi chúng ta đi, và trong khi cậu đánh răng nữa ấy chứ.” Bonnie nói một cách chắc chắn. “Và nếu cậu bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nào, cậu sẽ đối mặt với ban thẩm tra Tây Ban Nha đấy.”
“Cậu thấy chưa,” Meredith nói một cách tinh quái. “Tất cả những nỗ lực của thầy Tanner đã được đền đáp. Giờ Bonnie đã biết Ban thẩm tra Tây Ban Nha không phải là một nhóm nhạc rock.” Elena cười với sự sôi nổi tuyệt đối khi họ đi lên lầu.
Bà Bennett trông tái nhợt và mệt mỏi nhưng vẫn mời họ vào.
“Vickie đang nằm nghỉ; bác sĩ nói phải giữ con bé trên giường,” bà giải thích, với một nụ cười run rẩy nhẹ nhàng. Elena, Bonnie và Meredith tụ lại trong hành lang hẹp.
Bà Bennett gõ nhẹ cửa phòng Vickie. “Vickie, con yêu, có mấy bạn nữ ở trường tới thăm con này. Đừng nói chuyện với con bé lâu quá nhé,” bà dặn thêm Elena, mở cửa.
“Chúng cháu nhớ rồi ạ,” Elena hứa. Cô bước vào trong một căn phòng ngủ xinh xắn sơn 2 màu trắng và xanh da trời, những người bạn khác đứng sau cô. Vickie đang nằm trên giường tựa người trên gối, với một lớp bó bột kéo lên tận cằm. Gương mặt cô trắng như giấy, và đôi mắt lờ đờ nặng nề hướng thẳng về phía trước.
“Cô ấy cũng trông hệt như vậy tối qua,” Bonnie thì thầm.
Elena di chuyển lại gần giường. “Vickie,” cô nói nhẹ nhàng. Vickie vẫn giữ nguyên cái nhìn, nhưng Elena nghĩ hơi thở của cô ấy đã hơi thay đổi. “Vickie, cậu có nghe thấy mình không? Mình là Elena Gilbert đây.” Cô nhìn do dự về phía Bonnie và Meredith.
“Hình như họ đã cho cô ấy uống thuốc an thần,” Meredith nói.
Nhưng bà Bennett không hề nói rằng họ đã cho ấy uống bất kì loại thuốc nào. Nhăn mặt, Elena quay lại với cô gái vẫn không có phản ứng gì.
“Vickie, mình đây, Elena đây. Mình muốn nói chuyện với bạn về đêm qua. Mình muốn bạn biết là mình tin bạn về những gì đã xảy ra.” Elena lờ đi cái nhìn sắc xảo của Meredith và tiếp tục. “Và mình muốn hỏi bạn…”
“Không!” Đó là một tiếng thét inh tai, lanh lảnh phát ra từ cổ họng của Vickie. Cơ thể vẫn đang bị bó chặt như sáp bùng nổ trong một hành động dữ dội. Mái tóc màu nâu sáng của Vickie quất ngang hai bên má cô khi cô hất đầu ra trước sau và tay cô đập vào trong không khí. “Không! Không!” cô gào lên.
“Làm gì đi!” Bonnie thở gấp. “Bà Bennett! Bà Bennett!”
Elena và Meredith cố gắng giữ chặt Vickie trên giường, và cô ấy chống cự lại họ. Tiếng thét vẫn lặp đi lặp lại. Sau đó, mẹ Vickie đột ngột xuất hiện bên cạnh họ, giúp kìm cô lại và đẩy những người khác ra.
“Các cô đã làm gì với nó thế?” bà ta gào lên.
Vickie nắm chặt lấy mẹ, bình tĩnh lại nhưng sau đó đôi mắt nặng nề ghim chặt vào Elena qua vai bà Bennett.
“Cô là một phần của nó! Cô là con quỷ!” Cô ta gào lên với Elena một cách điên loạn. “Tránh xa tôi ra!”
Elena chết lặng đi vì kinh ngạc. “Vickie! mình chỉ tới để hỏi…”
“Tôi nghĩ cô nên đi khỏi đây ngay bây giờ. Hãy để chúng tôi yên,” Bà Bennet nói, vỗ vỗ vào con gái như che chở. “Các cô không thấy mình đã làm gì với con bé à?”
Trong sự im lặng choáng váng, Elena rời khỏi phòng. Bonnie và Meredith lập tức bám theo.
“Chắc hẳn là do thuốc,” Bonnie nói khi họ đã ra khỏi căn nhà. “Cô ấy hoàn toàn không tỉnh táo.”
“Cậu có chú ý đến bàn tay cô ấy không?” Meredith hỏi Elena. “Khi chúng ta cố kìm cô ấy lại, mình đã nắm một bàn tay cô ấy. Và chúng lạnh như đá vậy.”
Elena lắc đầu hoang mang. Không có nghĩa lý gì cả, nhưng cô sẽ không để nó làm hỏng một ngày của cô. Cô sẽ không để nó làm thế. Liều lĩnh, cô tìm kiếm trong tâm trí bất cứ thứ gì lấp đi những gì cô vừa trải qua, cho phép cô giữ được tâm trạng vui vẻ.
“Mình biết rồi.” Cô nói. “Nhà trọ.”
“Gì cơ?”
“Mình dặn Stefan gọi cho mình hôm nay, nhưng tại sao thay vào đó mình không đi đến nhà trọ? nó không ở xa đây.”
“Chỉ mất 20 phút đi bộ,” Bonnie nói. Cô sáng mắt lên. “Ít ra bọn mình cuối cùng cũng có thể xem phòng của anh ta.” “Thực ra,” Elena nói, “Mình nghĩ hai cậu có thể chờ dưới nhà. À, mình chỉ lên gặp anh ấy vài phút thôi,” cô thêm vào, một cách đề phòng, khi họ nhìn cô. Có lẽ, là hơi lạ, nhưng cô không muốn chia sẻ Stefan với các bạn của mình vội. Anh ấy vẫn còn lạ lẫm với cô theo cái cách anh vẫn giống như một bí mật.
Cái gõ cửa của họ trên cánh cửa gỗ sồi sáng bóng được bà Flower trả lời. Bà trông như một thần giữ cửa nhỏ bé hơn là một người phụ nữ với đôi mắt đen sáng quắc một cách đáng ngạc nhiên. “Cháu hẳn là Elena,” bà nói. “Tôi đã thấy cháu và Stefan đi ra tối qua, và cậu ấy đã nói cho tôi tên của cháu khi quay lại.”
“Bà đã thấy bọn cháu ư?” Elena nói, hoảng hốt. “Cháu không nhìn thấy bà.”
“Không, không, cháu không thấy,” bà Flowers nói, cười khúc khích. “Cháu thật là một cô gái xinh đẹp, cháu yêu quý,” bà thêm vào. “Một cô gái rất xinh đẹp.” Bà vỗ vào má Elena.
“Dạ, cám ơn bà,” Elena nói một cách khó khăn. Cô không thích cái cách mà đôi mắt sắc như chim đó dán vào cô. Cô nhìn qua bà Flower len phía cầu thang. “Có Stefan ở nhà không ạ?”
“Chắc hẳn là có, trừ khi cậu ấy bỏ trốn qua mái nhà!” bà Flower nói, lại cười khúc khích. Elena cũng cười lịch sự đáp lại.
“Bọn mình sẽ chờ dưới này với bà Flower,” Meredith nói với Elena, trong khi Bonnie đảo mắt trong sự thống khổ. Giấu một nụ cười toe toét, Elena gật đầu và đi lên cầu thang.
Thật là một căn nhà kì lạ, cô lại nghĩ khi cô nhận thấy cầu thang thứ hai trong phòng ngủ. Tiếng nói chuyện bên dưới như rất mờ nhạt từ đây, và khi cô đi tiếp chúng gần như biến mất. Cô bị bao quanh bởi sự im lặng, và khi cô đi đến cánh cửa sáng lờ mờ trên cùng, cô có cảm giác cô đã bước vào một thế giới khác. Tiếng gõ cửa của cô nghe rất rụt rè. “Stefan?” Cô không thể nghe thấy gì từ bên trong, nhưng bất thần cánh cửa mở ra. Mọi người hẳn trông đều nhợt nhạt và mệt mỏi hôm nay, Elena nghĩ, và sau đó cô đã ở trong vòng tay anh. Những cánh tay siết chặt cô dữ dội.
“Elena. Ôi, Elena…” sau đó anh lùi lại. Nó giống hệt như đêm qua, Elena có thể cảm thấy sự ngăn cách giữa họ. Cô nhìn thấy vẻ lạnh lùng, khiển trách trong đôi mắt anh.
“Không,” cô nói một cách khó khăn, sợ rằng cô đã nói quá to. “Em sẽ không để anh làm thế.” Và cô kéo môi anh xuống chạm vào môi cô.
Trong một thoáng không có phản ứng nào, và sau đó anh rùng mình, và nụ hôn bùng nổ. Những ngón tay anh l*иg vào tóc cô, và cả vũ trụ thu lại quanh Elena. Không có gì khác tồn tại ngoài Stefan, cảm thấy đôi tay anh quanh cô, và ngọn lửa của môi anh trên môi cô.
Vài phút sau hay vài thế kỉ sau họ mới tách nhau ra, cả hai đều run rẩy. Nhưng ánh mắt họ vãn dán chặt vào nhau, và Elena thấy đôi mắt của Stefan mở quá to thậm chí trong ánh sáng yếu ớt này; chỉ có một vệt nhỏ màu xanh quanh con ngươi tối đen. Anh trông thật loá mắt và miệng anh – cái miệng đó căng mọng.
“Anh nghĩ,” anh nói, và cô có thể nghe thấy sự kiềm chế trong giọng anh, “chúng ta tốt hơn nên cẩn thận khi chúng ta làm điều đó.”
Elena gật đầu, vẫn còn choáng váng. Không ở nơi công cộng, cô nghĩ. Và không khi Bonnie và Meredith đang đợi dưới nhà. Và không phải khi họ dĩ nhiên chỉ có một mình, trừ khi…
“Nhưng anh có thể ôm em chứ,” cô nói.
Kì cục làm sao, sau sự cuồng nhiệt đó cô có thể cảm thấy cực kì an toàn, yên bình trong vòng tay anh. “Em yêu anh,” cô thì thầm trong lớp len thô của chiếc áo len anh đang mặc.
Cô nhận thấy một cái rùng mình xuyên qua anh. “Elena,” anh nói, và nó nghe gần như âm thanh của sự tuyệt vọng.
Cô ngẩng đầu lên. “Có gì không ổn với điều đó sao? Có thể có gì sai trái với điều đó chứ Stefan? Anh không yêu em sao?”
“Anh…” anh nhìn cô một cách vô vọng – và họ nghe thấy tiếng bà Flower gọi mơ hồ từ dưới cuối cầu thang.
“Này chàng trai! Chàng trai! Stefan!” nó nghe như thể bà đang dậm thình thình lên thành cầu thang với đôi giày của mình.
Stefan thở dài. “ Tốt nhất là anh nên đi xem bà ấy muốn gì.” Anh trườn người ra khỏi cô, khuôn mặt kín như bưng.
Còn lại một mình, Elena khoanh tay trước ngực và run rẩy. Ở đây quá lạnh. Anh chắc phải có một cái lò sưởi, cô nghĩ, mắt nhìn quanh phòng cuối cùng dừng lại trên cái tủ màu ghụ cô đã xem xét tối qua.
Cái két.
Cô nhìn về phía cánh cửa đang đóng. Nếu anh quay lại và bắt gặp cô… Cô thực sự không nên… nhưng cô vẫn đang di chuyển về phía cái tủ.
Hãy nghĩ về chuyện người vợ của lão Râu xanh, (*) cô tự nói với mình. Sự tò mò đang gϊếŧ chết cô. Nhưng những ngón tay của cô đã ở trên cái nắp mở bằng sắt. Trái tim cô đập khẩn trương, cô mở cái nắp ra.
Trong ánh sáng mờ ảo, chiếc két xuất hiện như trống rỗng, và Elena bật cười căng thẳng. Cô mong chờ điều gì chứ? Những lá thư tình từ Caroline? Hay một con dao găm đầy máu?
Sau đó cô thấy dải lụa mỏng, cuộn lại trong góc. Cô rút nó ra và trải nó giữa những ngón tay. Nó là dải ruy băng màu vàng mơ mà cô đã đánh mất vào ngày thứ 2 ở trường.
Ôi, Stefan. Nước mắt làm cay mắt cô, và trong l*иg ngực cô tình yêu tràn ngập tuôn chảy không kìm lại được.
Đã lâu thế rồi sao? Anh chú ý đến em từ lâu thế rồi ư? ÔI, Stefan, em yêu anh…
Và không còn quan trọng dù anh không nói điều đó với em, cô nghĩ. Có một âm thanh ngoài cửa, và cô gấp dải ruy băng lại nhanh chóng cất trả nó lại vào trong chiếc két. Sau đó cô quay lại phía cửa, chùi những giọt nước mắt đọng lại trên mắt cô. Không có vấn đề gì dù anh chưa thể nói điều đó ngay bây giờ. Em sẽ nói nó cho cả hai ta. Và ngày nào đó anh sẽ hiểu được điều đó.
(*) Bluebeard’s wife: trong tuyển tập cổ tích Pháp của Charles Perrault, có một truyện kể về nhà quý tộc Râu xanh và cô vợ tò mò. Cũng vì sự tò mò đó mà cô đã không theo lời dặn của chồng bước chân vào Căn phòng Xanh, nơi để thi thể của những người vợ quá cố đã bị chồng mình gϊếŧ. Khi Râu Xanh trở về biết được chuyện nhờ vào chiếc chìa khóa ma thuật của căn phòng đã tính hạ sát luôn cả cô, nhưng cuối cùng những người anh trai đã tới nơi kịp lúc cứu cô thoát chết.