Quyển 1 - Chương 2
Elena bị vây quanh gần như ngay lập tức khi cô bước chân vào bãi đỗ xe của trường trung học. Mọi người đều đã ở đó, toàn bộ đám đông mà cô đã không nhìn thấy từ cuối tháng Sáu, cộng thêm bốn hay năm người mang theo hy vọng chiếm được sự yêu mến của toàn trường. Từng người từng người một cô chấp nhận những cái ôm chặt chào đón của chính nhóm bạn của mình.
Caroline đã cao lên ít nhất là một inch và uyển chuyển hơn và trông giống như một người mẫu thời trang hơn bao giờ hết. Cô ấy chào Elena một cách lạnh nhạt và bước lui lại với cặp mắt xanh nheo lại như mắt mèo.
Bonnie không hề lớn lên chút nào, và cái đầu đỏ loăn xoăn chỉ đến ngang cằm của Elena một cách rõ ràng khi cô ấy choàng hai cánh tay xung quanh Elena. Đợi một phút – tóc xoăn? Elena nghĩ. Cô kéo cô gái nhỏ hơn lại.
“Bonnie! Cậu làm gì với mái tóc của cậu thế?”
“Cậu thích nó không? Mình nghĩ mái tóc sẽ làm cho mình trông cao hơn.” Bonnie sờ lên chỗ tóc đã cắt ngắn mềm mại trước trán và mỉm cười, đôi mắt nâu lâp lánh với niềm khích động, khuôn mặt trái tim nhỏ nhắn sáng bừng lên.
Elena đi tiếp.
“Meredith. Cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Cái ôm này ấm áp một cách đồng đều từ cả hai đứa. Cô đã nhớ Meredith nhiều hơn bất kỳ ai, Elena nghĩ, nhìn vào cô gái cao ấy. Meredith chưa từng dùng một thứ đồ trang điểm nào, tuy vậy, với làn da bóng màu oliu tuyệt diệu và đôi lông mi đen dày, cô không cần đến một thứ nào nữa. Ngay lúc này cô đã có một hàng lông mày thanh nhã khi cô học tập Elena.
“ Tốt, mái tóc của cậu là hai sắc thái sáng hơn ánh mặt trời…Nhưng làn da rám nắng của câu có từ đâu vậy? Mình nghĩ cậu đang sống tại Riviera , Pháp chứ.”
“Cậu biết rõ là mình chưa bao giờ phơi nắng mà.”
Elena giơ cao hai bàn tay để thanh minh. Làn da hoàn mỹ, giống như sứ, nhưng gần như là trắng và trong mờ như da của Bonnie.
“Đợi một phút, điều này nhắc nhở mình,” Bonnie xen vào, nắm lấy một bàn tay của Elena. “Hãy đoán xem mình học được gì từ người em họ của mình trong mùa hè này?”
Trước khi một ai đó có thể nói, cô thông báo một cách đắc thắng: “Xem chỉ tay!”
Có những tiếng lẩm bẩm và một vài tiếng cười.
“Cứ cười đi.” Bonnie nói, không hề bối rối trước tất cả điều đó. “Em họ của mình đã nói cho mình biết mình là nhà bói toán. Bây giờ, để mình xem nào…”
Cô nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của Elena.
“Nhanh lên nào, hoặc là chúng ta sẽ bị trễ.” Elena nói với một chút nôn nóng.
“Được rồi, được rồi. Bây giờ, đây là đường sinh mệnh của cậu – hay đó là đường tâm mệnh nhỉ?”
Trong đám đông, một ai đó cười khúc khích.
“Yên lặng, mình đang đi vào hư không. Mình thấy…mình thấy…”
Bỗng nhiên, gương mặt Bonnie ngây ra, như thể cô bị giật mình. Đôi mắt nâu mở to, nhưng cô dường như không còn nhìn chằm chằm vào tay của Elena nữa. Mà như thể cô đang nhìn xuyên qua nó – vào một thứ gì đó khủng khϊếp.
“Cậu sẽ gặp một người lạ mặt ngăm ngăm, cao.” Meredith thì thầm từ phía sau cô.
Có một sự xôn xao vì tiếng cười.
“Ngăm ngăm, đúng, và một người lạ mặt… nhưng không cao.” Giọng Bonnie nín lặng và xa xăm. “Mặc dù vậy,” cô tiếp tục sau một lúc, cái nhìn bối rối, “anh ta đã cao, trước kia.”
Đôi mắt nâu mở to của cô nhướng lên nhìn Elena trong sự bối rối.
“Nhưng điều đó là không thể làm được…phải không?”
Cô thả bàn tay của Elena ra, gần như là ném nó đi.
“Mình không muốn xem nữa.”
“Okay, buổi biễu diễn kết thúc. Đi thôi.” Elena nói với những người khác, tức tối mơ hồ. Cô luôn luôn cảm thấy những trò bói toán chỉ là như thế – những trò bịp bợm. Vì thế tại sao cô lại bực mình? Chỉ vì sáng hôm đó cô gần như không phải là chính mình….Các cô gái bắt đầu hướng về lớp học. Nhưng tiếng gầm rú của động cơ ô tô đẹp đẽ đã ngăn bước chân của tất cả bọn họ.
“Ôi!” Caroline nói, nhìn chăm chú. “Đúng là một một chiếc xe hơi.”
“Đúng ra là một chiếc Porsche,” Meredith chữa lại một cách lạnh lùng.
Chiếc Turbo 911 đen bóng mượt kêu rừ rừ xuyên qua bãi đỗ xe, tìm một khoảng trống, di chuyển một cách uể oải như một báo săn mồi. Khi chiếc xe đến chỗ dừng, cửa mở ra, và họ nhìn lướt qua chiếc xe.
“Ôi, chúa ơi,” Caroline thì thầm.
“Các cậu có thể nói gì nữa nào,” Bonnie thở dài.
Từ chỗ cô đứng, Elena có thể nhìn thấy anh ta có một thân hình gầy, mảnh khảnh. Quần jean bạc màu anh ta chắc chắn phải cởi ra vào ban đêm, chiếc áo sơ mi bó sát, và một chiếc áo khoác da được cắt may một cách khác thường. Tóc anh ta xoăn và xám. Tuy vậy, Anh ta không cao. Chỉ nặng trung bình. Elena để thoát ra tiếng thở dài.
“Người thanh niên lạ mặt đó là ai vậy nhỉ?” Meredith nói.
Và lời nhận xét thích hợp – cặp kính râm đã hoàn toàn che khuất đôi mắt của người thanh niên, làm cho gương mặt của anh ta giống như một chiếc mặt nạ.
“Đó là một người lạ mặt.”
Một ai đó nói, và những âm thanh xì xào nổi lên.
“Cậu có thấy chiếc áo khoác kia không? Đó là hàng Ý, ở Roma.”
“Sao cậu biết ? Cậu chưa bao giờ đi xa hơn Rome , New York , nơi cậu sống mà!”
“Ừ, ờ.”
Elena đón nhận cái nhìn kia lần nữa. Một cái nhìn săn đuổi.
“Thấp–ngăm ngăm–đẹp trai phải cẩn thận hơn.”
“Anh ta đâu có thấp, anh ấy trông tuyệt vời!”
Xuyên qua những kẻ bình luận, giọng Caroline bất ngờ ngân lên. “Ồ, nghe này, Elena. Cậu đã có Matt rồi. Cậu còn muốn gì thêm nữa? Cậu có thể làm gì với cả hai khi mà cậu không thể làm với một người?”
“Lại như thế – chỉ lâu hơn.” Meredith dài giọng, và cả nhóm giải tán trong tiếng cười. Người thanh niên đã khóa chiếc xe hơi của anh ta và hướng về phía trường học. Tình cờ, Elena bắt đầu đi sau anh ta, những cô gái khác đi ngay sau cô ấy, túm tụm thành một đám. Trong chốc lát, một sự khó chịu nổi lên trong cô. Cô không thể đi đến một nơi nào mà không có một sự phô trương trên những gót giày của cô sao? Nhưng Meredith đón ánh mắt cô, và cô mỉm cười trong sự khó chịu của chính mình.
“Quý tộc bắt buộc,” Meredith nói một cách dịu dàng.
“Gì?”
“Nếu cậu sẽ là nữ hoàng của trường, cậu phải đặt kết quả lên trên.”
Elena cau mày vì điều đó khi họ đi vào tòa nhà. Một hành lang dài trải ra trước mặt họ, và một hình dáng trong chiếc quần jean và chiếc áo khoác da đang biến mất ở ô cửa văn phòng phía trước. Elena bước chậm lại khi cô đi đến văn phòng, cuối cùng dừng lại để liếc nhìn một cách thận trọng vào những tin nhắn trên bảng thông báo ở cửa ra vào. Có một cửa sổ rộng ở đó, thông qua đó có thể nhìn vào văn phòng một cách rõ ràng. Các cô gái còn lại công khai nhìn qua cửa sổ, và cười khúc khích.
“Nhìn ở phía sau thật hay.”
“Đó nhất định là một chiếc áo khoác Armani.”
“Cậu có nghĩ anh ta từ nơi khác đến?”
Elena căng đôi tai của mình để nghe tên của anh ta. Dường như có một chút rắc rối ở trong đó: Cô Clarke, thư ký, đang nhìn vào danh sách và lắc đầu. Người thanh niên nói điều gì đó, và cô Clarke giơ đôi tay lên khoa tay như thể “Tôi có thể nói gì nữa đây?” Cô rà ngón tay xuống danh sách và lắc đầu lần nữa, chắc chắn. Người thanh niên bắt đầu quay đi, sau đó quay lại. Và khi cô Clarke nhìn vào anh ta, vẻ mặt của cô thay đổi. Cặp kính mát của anh bây giờ đang nằm trên tay. Cô Clarke dường như giật mình bởi điều đó. Elena có thể nhìn thấy cô ấy chớp mắt vài lần. Đôi môi cô mở ra và khép lại như thể cô đang cố nói điều gì. Elena ước ao rằng cô có thể nhìn thấy nhiều hơn là phía sau đầu của cậu thanh niên. Cô Clarke lúc này đang rờ rẫm vào mặt trái của tờ giấy, cái nhìn sửng sốt. Cuối cùng cô tìm thấy một mẫu đơn và viết lên đó, sau đó xoay nó lại và đặt nó trước mặt cậu thanh niên. Cậu thanh niên viết ngắn gọn lên tờ đơn – ký tên, có lẽ vậy – và xoay nó lại.
Cô Clarke nhìn chằm chằm vào nó một giây, sau đó rờ vào mặt sau của các tờ giấy, cuối cùng trao một cái trông giống như một lịch học cho anh ta. Đôi mắt của cô ấy chưa bao giờ rời khỏi người thanh niên khi anh ta cầm nó, anh ta nghiêng đầu ra ý cảm ơn, và quay ra phía cửa. Đến bây giờ thì Elena đã điên vì tò mò? Chuyện gì đã xảy ra bên trong đó? Và gương mặt lạ mặt đó trông như thế nào? Nhưng khi anh ta xuất hiện từ văn phòng, anh ta đã mang lại cặp kính mát. Sự chán nản dâng tràn trong cô ấy. Tuy nhiên, cô có thể nhìn thấy phần còn lại của khuôn mặt anh ta khi anh ta ngừng lại ở ô cửa. Mái tóc xoăn màu xám làm nổi bật vẻ đẹp tuyệt đến nỗi chúng có lẽ được lấy ra từ một đồng tiền Roman cũ hay một huy chương lớn. Hai gò má cao, cái mũi thẳng cổ điển…và một cái miệng khiến bạn thức tỉnh vào ban đêm, Elena nghĩ. Môi trên được điêu khắc hoàn thiện, và hơi nhạy cảm, tràn đầy kɧoáı ©ảʍ.
Các cô gái bàn tán trong hành lang đều ngừng lại như thể có một ai đó đổi đề tài. Hầu hết họ lúc này đều quay đi khỏi người thanh niên, nhìn một nơi nào đó vào anh ta. Elena giữ nguyên vị trí của cô ở cửa sổ và làm một cái gạt lên đầu, kéo sợi dây ruy băng khỏi tóc để cho nó thả xuống quanh vai. Không sự quan tâm cả hai bên, người thanh niên khuất ở hành lang. Một loạt những tiếng thở dài và tiếng thì thầm dấy lên ngay lúc anh ta ở ngoài tầm nghe được.
Elena không nghe thấy những điều đó. Anh ta đã đi thẳng, cô nghĩ, sửng sốt. Không có một cái liếc nhìn. Mơ hồ, cô nhận thức được tiếng chuông reo. Meredith kéo mạnh cánh tay cô.
“Gì thế?”
“Mình đã nói lịch học của cậu ở đây. Chúng ta phải nhanh chóng có mặt ở tầng 2 ngay bây giờ. Đi thôi!”
Elena cho phép Meredith đẩy cô xuống hành lang, đi lên bậc thang, và vào trong lớp học. Cô ngã người vào một chỗ ngồi trống một cách tự động và hướng đôi mắt mình vào giáo viên ở phía trước mà thực ra không nhìn. Cú sốc vẫn rời khỏi. Anh ta đi thẳng. Không một lần liếc nhìn. Cô không thể nhớ đã trải qua bao lâu từ lúc người thanh niên làm điều đó. Tất cả bọn họ đều nhìn thấy, ít nhất là thế. Một vài tiếng huýt sáo. Một vài người ngừng nói chuyện. Một vài cái nhìn chăm chú. Và điều đó luôn là sự khen ngợi với Elena. Sau tất cả mọi thứ, cái gì là quan trọng hơn những người con trai ? Họ là dấu hiệu của việc bạn nổi tiếng như thế nào, của việc bạn đẹp như thế nào. Và họ có thể có ích cho tất cả mọi việc. Thỉnh thoảng họ bị kích động, nhưng không kéo dài. Thỉnh thoảng họ bị hạ thấp từ lúc bắt đầu.
Hầu hết những cậu con trai, Elena ngẫm nghĩ, giống như những chú chó con. Đáng yêu, nhưng cũng có thể bỏ. Một ít người có thể có nhiều hơn điều đó, có thể trở thành bạn bè thật sự. Giống như Matt. Ồ, Matt. Năm ngoái cô đã hy vọng rằng cậu ta chính là người cô đã tìm kiếm, người con trai có thể khiến cô cảm thấy…tốt đẹp, điều gì đó hơn thế. Nhiều hơn sự chạy đua chiến thắng trong cuộc chinh phục, lòng tự hào trong sự phô trương thành quả chinh phục trước các cô gái khác. Và cô đã có một cảm xúc mạnh mẽ đối với Matt. Nhưng mùa hè kết thúc, khi cô có thời gian để suy nghĩ, cô nhận thấy đó chỉ là cảm xúc của một người em họ, hay một cô em gái.
Cô Halpern đang phát những quyển sách lượng giác. Elena cầm sách của mình một cách máy móc và viết tên của cô vào bên trong, vẫn chìm đắm lại trong suy nghĩ. Cô thích Matt nhiều hơn những người con trai khác mà cô biết. Và đó chính là lý do tại sao cô sẽ phải nói cho cậu ta biết mối quan hệ đã kết thúc. Cô không biết nói như thế nào cho cậu biết trong một lá thư. Cô không biết nói như thế nào với cậu ta bây giờ. Không phải cô lo ngại cậu ta sẽ làm lớn chuyện, cậu chỉ là sẽ không hiểu. Cô không hoàn toàn hiểu được chính mình. Như thể cô luôn luôn với đến vì… điều gì đó.
Chỉ là, khi cô nghĩ rằng cô đã có nó, nó không ở đó. Không phải với Matt, không phải với mấy cậu con trai cô đã quan hệ. Và sau đó cô phải bắt đầu kết thúc tất cả lần nữa. May mắn, có những thứ luôn luôn mới. Không người con trai nào kháng cự lại sự thành công của cô, không người con trai nào từng từ chối cô. Cho đến bây giờ. Cho đến bây giờ. Nhớ lại khoảng khắc trong Đại sảnh, Elena thấy rằng những ngón tay của cô siết chặt cây bút cô cầm. Cô vẫn không thể tin được rằng anh ta phớt qua cô như thế. Tiếng chuông vang lên và mọi người ùa ra khỏi lớp học, nhưng Elena dừng lại ở ô cửa. Cô cắn môi, nhìn lướt dòng học sinh đang ùa qua phòng lớn. Sau đó cô phát hiện ra một trong số những người đi theo từ bãi đỗ xe.
“ Frances ! Đến đây.”
Frances đi đến một cách hăm hở, khuôn mặt chất phác sáng bừng lên.
“Nghe này, Frances , cậu nhớ người con trai buổi sáng nay không?”
“Với chiếc Porsche và… những tài sản? Sao tớ có thể quên được?”
“Tốt, mình muốn lịch học của lớp anh ta. Lấy nó từ văn phòng nếu cậu có thể, hoặc cóp nó từ chỗ anh ta nếu cậu phải làm thế. Nhưng hãy làm điều đó!”
Frances nhìn ngạc nhiên trong một lúc, sau đó liếc nhìn và gật đầu.
“Được rồi, Elena. Mình sẽ thử. Mình sẽ gặp cậu vào bữa trưa nếu mình có thế lấy nó.”
“Cảm ơn cậu.” Elena nhìn cô gái bước đi.
“Cậu biết đấy. Cậu thật sự điên rồi.” Giọng của Meredith nói bên tai cô.
“Sử dụng ưu thế là nữ hoàng của trường làm gì nếu cậu không thể thu hút một tỉ lệ nhỏ?” Elena quay lại một cách bình tĩnh.
“Mình đi đâu bây giờ?”
“Đại cương về kinh doanh. Đây, cầm lấy lịch của cậu.” Meredith ấn mạnh một lịch học vào cô. “Mình chạy đến lớp hóa. Muộn rồi!”
Đại cương về kinh doanh và phần còn lại của buổi sáng trôi qua trong một sự mông lung. Elena đã hy vọng đón đựợc cái nhìn khác của người học sinh mới, nhưng anh ta không học chung lớp với cô. Matt đã thông cảm, và cô cảm thấy một sự đau khổ khi đôi mắt xanh của cậu gặp mắt cô với một nụ cười.
Vào giờ ăn trưa, cô gật đầu với những cái chào bên phải, bên trái khi cô đi dọc đến quầy tự phục vụ. Caroline đã ở phía ngoài, ngồi dựa vào tường với cái cằm hất lên một cách ngẫu nhiên, đôi vai chống vào, hông hướng phía trước. Hai cậu con trai cô đang nói chuyện thì im lặng kinh khủng và huých lẫn nhau khi Elena đến gần.
“Hi.” Elena nói một cách ngắn gọn với những đứa con trai, và nói với Caroline, “Sẵn lòng cho mình ngồi đây và ăn chứ?”
Đôi mắt xanh của Caroline nhìn vừa đủ hướng về Elena, và cô vén mái tóc nâu vàng bóng loáng ra khỏi mặt. “Gì, tại bàn quý tộc này sao?” Cô nói.
Elena sửng sốt. Cô và Caroline từng là bạn từ mẫu giáo, và họ đã luôn luôn tranh đua lẫn nhau một cách hòa hoãn. Nhưng cách đây không lâu điều gì đó đã thay đổi ở Caroline. Cô bắt đầu cạnh tranh nhiều hơn và gay gắt hơn. Và bây giờ Elena kinh ngạc bởi sự chua cay trong giọng nói của cô gái khác.
“Tốt, thật là khó khăn nếu như cậu là một đứa bình dân.” Cô nói một cách nhẹ nhàng.
“Ồ, cậu nói đúng về điều đó.” Caroline nói, quay nhìn toàn bộ khuôn mặt Elena, Đôi mắt mèo màu xanh kia ti hí và ám khói, và Elena choáng váng bởi sự thù địch cô nhìn thấy trong đó. Hai cậu con trai mỉm cười khó khăn và dịch ra khỏi. Caroline dường như không chú ý đến điều đó.
“Nhiều thứ đã thay đổi khi cậu đi vào mùa hè này, Elena.” Cô tiếp tục, “và có lẽ thời gian huy hoàng của cậu đã hết rồi.”
Elena đỏ bừng, cô có thể cảm thấy điều đó. Cô gắng sức để giữ cho giọng nói của mình vững vàng. “Có lẽ thế.” Cô nói, “nhưng mình sẽ không mua quyền lực nếu mình là cậu, Caroline.”
Cô quay đi và đi về phía phòng ăn. Thật là một sự khuây khỏa khi cô nhìn thấy Meredith và Bonnie, và Frances bên cạnh họ. Elena cảm thấy đôi má của mình lạnh lẽo khi cô chọn bữa trưa và đến tham gia cùng họ. Cô sẽ không để Caroline làm mình bối rối, cô sẽ không nghĩ nhiều đến Caroline nữa.
“Tớ đã lấy nó.” Frances , vung vẩy một mẩu giấy khi Elena ngồi xuống.
“Và mình có một vài tin tốt lành.” Bonnie nói một cách quan trọng. “Elena, nghe này. Anh ta học chung lớp sinh học của mình, và mình ngồi phía bên phải ngang dãy với anh ta. Và tên anh ta là Stefan, Stefan Salvatore, và anh ta từ Ý đến, và anh ta trọ ở nhà bà cô già Flowers ở ven thị trấn.” Cô thở dài. “Anh ta quá lãng mạn. Caroline làm rơi mấy quyển sách của cô ta, và anh ta đã nhặt chúng lên giúp cô ấy.”
Elena nhăn mặt. “Caroline thật vụng về. Sau đó rồi sao?”
“Ờ, chỉ có vậy thôi. Anh ta hoàn toàn không nói chuyện với cô ta. Anh ta rất bí ẩn, cậu thấy đấy. Bà Endicott, giáo viên sinh học của mình, cố gắng để anh ta hòa nhập với lớp, nhưng anh ta không làm thế. Anh ta có bệnh.”
“Bệnh gì?”
“Mình không biết. Có lẽ đã là giai đoạn cuối và anh ta chỉ là đếm từng ngày. Điều đó không lãng mạn sao?”
“Ồ, rất lãng mạn.” Meredith nói.
Elena ngừng nhìn vào miếng giấy của Frances , cắn môi.
“Anh ta học tiết thứ bảy, Lịch sử Châu Âu.”
“Có ai có lớp này không vậy?”
“Mình có.” Bonnie trả lời.
“Và mình nghĩ Caroline cũng sẽ làm thế. Ồ, và có lẽ là Matt, cậu ta đã nói điều gì đó hôm qua về chuyện nó chỉ là sự may mắn của cậu ta, với ông Tanner.”
Tuyệt diệu, Elena nghĩ, cầm một cái nĩa lên và đâm vào món khoai tây nghiền của cô. Trông như thể là tiết học thứ bảy sẽ vô cùng thú vị.