Chương 60: Ngoại truyện 4: Tiểu tiểu ninh

Mức độ cảm nhận cơn đau của từng người khác nhau, cho nên đau đớn lũy thừa (pain score) là do người bệnh tự chọn: tính từ 0 đến 10, 0 là không đau, 1 là đau đớn nhẹ nhất, 10 là đau nhất. Song, nếu bỏng được coi là đau đớn cấp 10, thì sinh con là cấp 9, và đau bụng kinh là cấp 8. Cho nên phụ nữ chiếm 2/3 tỉ lệ đau đớn, đàn ông hiển nhiên phải thông cảm cho phụ nữ.

Khi nước ối vỡ, Quan Thước Hạ vừa tắm xong, lúc chưa tắm cô cảm thấy bụng có từng cơn đau nhỏ, cô tưởng là con đạp nên cũng không chú ý. Bởi vì, còn cách ngày sinh dự tính một tuần nữa, mọi người trong nhà họ Ninh đều đi Thượng Hải, nói là có nhân vật lớn mời, phải đến, phải ngày mốt mới về. Ninh Mặc bị Quan Thước Hạ dọa, trong nhà ngoại trừ bảo mẫu thì không có ai, ba Quan cũng bị Quan Thước Hạ đẩy đi Thượng Hải cùng mọi người. Hai vị cha mẹ mới học nghề, sách về phụ nữ có thai đọc cũng không ít, nhưng khi đối mặt với thực tế cũng vô cùng bối rối. Ninh Mặc vừa lái xe vừa quay đầu nhìn Quan Thước Hạ đầu đầy mồ hôi, thỉnh thoảng lại an ủi cô phải bình tĩnh. Quan Thước Hạ cười thành tiếng, lúc này Ninh thiếu rất lo lắng, chân đạp ga có chút tê dại. Cô kiên định nói với anh: Anh cứ bình tĩnh lái xe, chúng ta có thể đến bệnh viện. Đó là sự an ủi và cổ vũ rất lớn đối với Ninh Mặc.

Xe dừng lại, bên ngoài đã có y tá và bác sĩ đứng đợi. Quan Thước Hạ vào phòng giải phẫu, Ninh Mặc không theo vào. Kết quả thảo luận của họ là Ninh Mặc tiên sinh không đi vào cùng Quan Thước Hạ, chính xác là không cho đi vào. Quan Thước Hạ vẫn là cô gái nhỏ, sinh con là chuyện phi thường, nhưng cô không muốn để Ninh Mặc nhìn thấy mình nằm trên giường đẻ kêu khóc, mặc dù Ninh Mặc vẫn nói sinh con là lúc phụ nữ đẹp nhất, nó tượng trưng cho tình thương của mẹ.

Một giờ trôi qua, tiếng kêu trong phòng đâm vào tim Ninh Mặc, lặp đi lặp lại trong đầu anh. Bảo mẫu theo sau mang đến đồ dùng đã sớm chuẩn bị cho Quan Thước Hạ nằm viện. Ninh Mặc vài lần muốn chạy vào đều bị bảo mẫu ngăn lại, bởi vì lúc này anh có vào cũng chỉ làm phân tán lực chú ý của Quan Thước Hạ, không thể giúp gì, chỉ thêm phiền.

Một đứa là đủ rồi, không thể sinh thêm đứa thứ hai được! Đây là ý nghĩ của Ninh Mặc, sau đó nói cho Quan Thước Hạ nhưng người ta không đồng ý, phải sinh đứa thứ hai để phát huy tình thương của mẹ chứ!

May mắn, khi kim đồng hồ vòng đến vòng thứ hai, một giọng nói dễ nghe truyền ra từ phòng sinh. Y tá mở cửa, nói cho anh: Chúc mừng anh Ninh, mẹ con bình an, là con trai, nặng khoảng 6 cân rưỡi [1], là một đứa bé khỏe mạnh.

[1] 1 cân của Trung Quốc = 0.5kg. tức là bạn nhỏ này nặng khoảng 3,2kg.

Trái tim treo ngược trên bầu trời của Ninh Mặc rốt cục cũng về đúng vị trí.

Ninh Mặc đã làm ba. Mọi người đã quay trở về, không lâu sau Quan Thước Hạ cũng đòi xuất viện về nhà. Bác sĩ sớm đồng ý, là Ninh Mặc lo lắng ép cô phải ở lại.

Ban ngày, đứa bé bị mọi người tranh nhau, nhưng ban đêm Tiểu Tiểu Ninh không thích không có ai chơi cùng, quấy đêm rất dữ, trong nhà mọi người đều già rồi, ngay cả bảo mẫu cũng gần sáu mươi. Một hai ngày thì không sao, nhưng một tháng qua đi, ai cũng mệt mỏi. Ninh Mặc muốn thuê thêm bảo mẫu, chuyên chăm sóc Tiểu Tiểu Ninh buổi tối, mẹ Ninh không đồng ý, tự mình chăm sóc bé. Quan Thước Hạ sợ bà mệt, buổi tối liền ôm tiểu tiểu Ninh về phòng của bọn họ trên tầng ba. Tên nhóc này đúng là ăn no rửng mỡ, đây là Ninh Mặc nói. Khi có người chơi với bé, đôi mắt đen láy của bé sẽ cười hớn hở, người ta mà đi bé sẽ chu mỏ chuẩn bị khóc. Ninh Mặc vẫn nói ban ngày bé ngủ quá nhiều, buổi tối giờ giấc điên đảo. Quan Thước Hạ nói theo cách khác để Ninh Mặc cam tâm tình nguyện tiếp nhận, tên nhóc này ban ngày không được chơi với ba nên mới giữ sức đến buổi tối. Quan Thước Hạ còn trong tháng, Ninh Mặc để cho cô đi nghỉ sớm. Còn lại hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ, tiểu tiểu Ninh nằm trong nôi cảm thấy như phát hiện đại lục mới.

Về tên, vốn là giao toàn quyền cho ông cụ Ninh. Ông cụ đặt tên là “Ninh Duệ Hi”, tên rất hay, nhưng Ninh Mặc phủ quyết. Tên này khó viết, khi tiểu tiểu Ninh cắp sách đến trường, khi đi thi sẽ phải tốn công sức và thời gian để viết tên, không phải tục ngữ nói: “Không nên thua khi bắt đầu” sao? Cho nên sau khi thảo luận lại, quyết định xóa chữ “Hi” phía sau đi, gọi là “Ninh Duệ”. Tiểu tiểu Ninh là tên thân mật, Quan Thước Hạ còn muốn đặt cho bé một cái tên tiếng Anh, nhưng không vội, bởi vì tên nhóc này chưa vội vã xuất ngoại.

Hết