Chương 52

Hơn nửa tháng trôi qua, chuyện của ba Diêu Đình coi như đã xử lý xong, thật ra cũng không phải là lỗi của ông ấy. Tục ngữ nói: Thuốc đắng dã tật, chẳng qua là đứa bé kia gặp phải thuốc độc. Thuốc tiêm vào liền có vấn đề, bệnh viện vì muốn chối bỏ trách nhiệm nên đổ tội cho ba Diêu Đình. Ninh Mặc phái người bí mật đi bệnh viện tìm chứng cứ, ba Diêu Đình liền dễ dàng thoát khỏi lao ngục nhưng ông ta cũng đã phải ở đó nửa tháng. Sau đó bệnh viện bị khởi tố, viện trưởng bị cách chức điều tra, đằng sau còn liên can đến nhiều người.

Ba Ninh trách Ninh Mặc nhiều chuyện, tuy Ninh Mặc chỉ đứng phía sau chỉ đạo, không tự mình ra mặt nhưng ba Ninh vẫn sợ con mình cây to đón gió. Nếu có vấn đề gì, vẫn phải bảo vệ Ninh Mặc nhưng đao quang kiếm ảnh trên thương trường và quan hệ thời đại, không ai muốn đắc tội người khác, hòa bình mới là đạo lý. Ông cụ Ninh lại tán thành Ninh Mặc bênh vực kẻ yếu, áp chế khí thế của ba Ninh, tất nhiên ba Ninh không dám nói gì nữa.

Sự việc vừa trôi qua không lâu, ba Quan liền hẹn Quan Thước Hạ ra ngoài. Thời gian uống trà chiều thứ sáu, ba Quan cho lái xe đến cửa sau tòa thị chính đón Quan Thước Hạ. Gọi cho lãnh đạo trực tiếp cảu Quan Thước Hạ – trưởng phòng Trương, một cuộc điện thoại, người ta liền vội vàng thả người. Uống trà chiều, nói chuyện phiếm, đọc báo, Quan Thước Hạ cũng mừng rỡ tan tầm sớm.

Mở cửa xe của Quan Thước Hạ không phải là lái xe mà là ba Quan, mặc vest đen phẳng phiu không một nếp nhăn, áo sơ mi trắng cũng khiến ông có vẻ trẻ hơn, ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, nhưng nhìn mặt thì ông gầy đi không ít.

Xe khởi động, hòa vào dòng xe chật chội trong trung tâm thành phố, bên trong xe rất yên tĩnh.

Ba Quan đợi hồi lâu, đành phải lên tiếng trước: “Công việc đã quen chưa?”

“Cũng không tệ lắm, khá nhàn ạ.” Quan Thước Hạ trả lời, quay đầu cẩn thận đánh giá ba mình một phen. Tóc bạc nằm giữa tóc đen lại càng thêm rõ ràng, nếp nhăn nơi khóe mắt lại tăng thêm.

Cửa nhà hàng không có biển hiệu, không tên giống như lăng mộ Võ Tắc Thiên, người qua đường tự đánh giá tốt xấu.

Trang trí đơn giản, đèn không sáng rực, trong phòng không có đồ hiện đại mà đầy đồ bày trí cổ đại. Ghế dựa là ghế gỗ lim tinh xảo, mặt ngoài được bào nhẵn, không sơn, vân gỗ lim có thể nhìn thấy rất rõ. Trên bàn không có menu, menu được chủ quán khắc trên tấm gỗ, rất nhiều tấm gỗ được treo bên cửa sổ, mỗi khi gió thổi lại phát ra tiếng vang, trở thành chuông gió bằng gỗ.

“Ừm, con đến đây, chúng ta đến nơi rồi.” Ba Quan cúp máy, nói với Quan Thước Hạ đang rất hứng thú đánh giá cửa tiệm vô danh này: “Ba đã hẹn Ninh Mặc, nó đến rồi.” Quan Thước Hạ còn mỉm cười cầm chiếc chén tinh xảo lên nhấp một ngụm trà, ừm, Bích Loa Xuân thượng đẳng, trà ngon!

Tiếng bước chân của Ninh Mặc tới gần, đi tới chào một tiếng rồi rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Quan Thước Hạ: “Chú Quan tìm được một nơi bí ẩn như vậy từ bao giờ thế ạ?”

“Bạn giới thiệu, đã tới một lần, cũng rất thích.” Ba Quan nhận lấy trà từ phục vụ, nói với hai người: “Ở đây có bí phương, ta cảm thấy chắc chắn con bé sẽ thích. Ta đã gọi cháo gạo kê, hai đứa chọn điểm tâm đi.”

“Thước Hạ thích ăn ngọt, gọi bánh dày nhân hạt sen, một bánh phù dung, chú Quan còn muốn gọi gì không ạ?” Ninh Mặc nghiên cứu menu trên cửa sổ, gọi hai món.

“Trước cứ như vậy đi, lát nữa cần thì chúng tôi sẽ gọi tiếp.” Ba Quan nói với phục vụ bàn, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng.

“Được. Mọi người chờ một lát.” Phục vụ lui ra.

Hơn ba giờ chiều, trong của tiệm vô danh không nhiều người, có lẽ là vì nó bí ẩn, có lẽ là vì nó giá trên trời, có lẽ vì…

“Hôm nay gọi hai đứa đến là muốn báo một chuyện. Ta chuẩn bị đi đại sứ quán bên Anh, đi một năm rưỡi, công văn đã gửi xuống, ngày kia sẽ đi.”

Nghe xong, Ninh Mặc và Quan Thước Hạ không khói kinh ngạc: “Chú Quan…”

“Hai đứa đừng nóng vội, ta đã suy nghĩ kỹ. Ta tính sau khi trở về sẽ xin về hưu, mặc dù còn lâu mới đến tuổi về hưu, nhưng mấy năm nay thân thể ngày càng kém nên rút thời gian để ở cùng hai đứa. Ta cũng muốn thừa dịp còn đi được thì ra ngoài một chút, hai đứa không cần lo lắng. Ninh Mặc, con bé giao cho cháu. Ta hy vọng khi trở về nó vẫn là con tôm nhỏ mập mạp.”

“Ba, ba không nói tiếng nào mà đi, rất không nghĩa khí!” Quan Thước Hạ nhỏ giọng kháng nghị một tiếng.

“Ba thấy con như bây giờ mới có thể yên tâm đi, Ninh Mặc sẽ chăm sóc tốt cho con. Ngày kia con và Ninh Mặc không được đến tiễn, con sẽ khóc sướt mướt sẽ khiến ba lo lắng. Đến nơi ba sẽ gọi điện thoại.” Ba Quan nói xong phục vụ liền đem cháo và điểm tâm lên.

“Đừng nghĩ con yếu ớt như vậy!” Quan Thước Hạ vùi đầu ăn cháo, mùi thơm ngát, ngọt ngào, thật không hổ là bí phương.

Món tráng miệng cũng rất đặc sắc, ăn suốt nửa tiếng cuối cùng cũng thưởng thức trà chiều.

Trước khi đi, ba Quan lấy ra một hộp gỗ tử đàn từ chiếc túi to bên cạnh, hộp vuông, hoa văn điêu khắc trên mặt có thể nhìn ra là tác phẩm của danh gia, đưa cho Quan Thước Hạ, nói: “Đây là đồ cưới của mẹ con, vốn là muốn bà ấy đưa cho con nhưng mấy năm nay ba ích kỷ giữ nó bên mình, bây giờ ba nghĩ rằng nó cần thuộc về con.”

Quan Thước Hạ trịnh trọng tiếp nhận hộp gỗ, không mở ra, nhìn nó mà nước mắt cũng rơi. Ba Quan chỉ lưu lại cho Quan Thước Hạ một bóng dáng vội vã, bởi vì lúc này ông không còn là đàn ông không dễ rơi nước mắt nữa, hơi nước nơi đáy mắt đã bán đứng sự kiên cường của ông.

“Sao trở thành phú bà mà em không vui chút nào vậy?” Trong xe, Ninh Mặc thấy Quan Thước Hạ rầu rĩ không vui nhìn chằm chằm hộp gỗ mà ngẩn người. Quan Thước Hạ không để ý đến anh, ngẩng đầu lườm anh một cái, hít một hơi thật sâu, ngồi vào ghế sau.

Ninh Mặc không định buông tha cho cô, tiếp tục vò rối tóc Quan Thước Hạ. Quan Thước Hạ bĩu môi đáp: “Em lo lắng, hộp này ít nhất cũng trăm vạn, em sợ để trong nhà không được an toàn, hay là anh gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ đi?” Quan Thước Hạ lắc lắc chiếc hộp trong tay.

“Em giao cho anh là an toàn.” Ninh Mặc cười vô lại, cố ý chọc cho Quan Thước Hạ cười.

Quan Thước Hạ cũng cười hai tiếng, nói: “Sao em lại để một con sói ở bên cạnh thế này? Đúng là gian thương có vào không có ra!”

“Ba em đi không vướng vận như vậy cũng tốt. Không biết người phụ nữ kia thì sao?” Quan Thước Hạ quây đầu ý vị thâm trường liếc Ninh Mặc một cái.

Khóe mắt khóe môi Ninh Mặc chứa ý cưới, biết Quan Thước Hạ yên tâm cũng là chuyện tốt, nhẹ nhàng nói một câu: “Tin rằng ba em sẽ xử lý tốt.”

Sáng chủ nhật, sáng sớm Ninh Mặc đã bị Quan Thước Hạ gọi dậy làm lái xe. Anh vẫn nhắm mắt, mày hơi nhíu lại, mũi cũng rụt vào, như là đứa trẻ đang giận dỗi, ngồi trên ghế lại tiêu hóa sự tức giận khi bị gọi dậy.

“Đi thôi, anh lái xe. Đi rồi về mới cho ăn cơm! Nhanh lên, tám giờ ba em bay rồi!” Quan Thước Hạ vỗ vỗ hai má Ninh Mặc, muốn đánh thức anh.

Ninh Mặc ngái ngủ nói: “Cô Quan à, 15 phút nữa mới đến 7h! Không phải chú Quan đã không cho em đi tiễn sao? Anh còn nghĩ hai ngày nay không thấy em nói gì thì sẽ nghe lời chú ấy chứ!”

“Em sẽ không xuất hiện trước mặt ông, chỉ cần nhìn ba đi lên máy bay là được, lần này ba đi một năm rưỡi, chắc trong thời gian đó cũng không về lần nào, em sẽ sang thăm. Nhanh lên! Đừng như bà già nữa! Ninh Mặc, lái xe!” Quan Thước Hạ kéo tay Ninh Mặc.

“Phải có hối lộ mới nhanh!” Ninh Mặc chỉ chỉ má phải mình, nói với Quan Thước Hạ.

“Ngoan, sáng sớm không nên có tình cảm mãnh liệt. Trở về trả cả lãi cho anh!” Quan Thước Hạ ôn hòa vỗ đầu Ninh Mặc.