Trong bóng tối, một người đàn ông đứng đó, bị ánh đèn đường chiếu thành một cái bóng dài. Ninh Mặc đứng yên tại chỗ, chờ Diêu Đình bước tới, đúng là hồng nhan họa thủy.
Hai người đứng đối diện một lúc lâu vẫn không nói gì, mặc cho gió thổi vào từng thớ thịt.
Cuối cùng, Diêu Đình không chờ được, cất tiếng phá tan không khí yên lặng kinh người này: “Em không biết nên làm gì bây giờ! Ninh Mặc, chuyện này chỉ có anh giúp được em thôi!” Bỗng nhiên, cô ta bắt lấy bàn tay Ninh Mặc.
“Sao tôi có thể chứ? Biết số điện thoại của tôi cũng không lạ, nhưng sao cô có thể biết nơi ở? Là mẹ cô nói? Bà ta thần thông quảng đại như vậy thì người cô nên nhờ phải là bà ta.” Ninh Mặc giật tay ra, dùng ngữ điệu không mừng không giận nói.
“Đúng, địa chỉ này là mẹ em nói cho em biết, bà ấy nói muốn cho con nhóc họ Quan biết cái gì là nhân quả. Mẹ em cực kỳ hận Quan Thước Hạ, anh nên biết vậy!” Diêu Đình bỗng dưng lại tức giận với người mẹ ruột của mình.
“Đây là chuyện nhà cô, không liên quan đến tôi. Thước Hạ tôi sẽ chăm sóc tốt, không cần mấy người lo. Về nói cho mẹ cô biết, nếu dám có ý định gì với cô ấy, sớm hay muộn tôi cũng sẽ khiến bà ta ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”
“Ninh Mặc, em xin anh. Mẹ em vốn không muốn nhớ đến quá khứ từng là vợ chồng với ba em, bà ấy thậm chí vẫn cho rằng ba em không có tiền đồ, kéo bà ấy lùi lại. Chính bà ấy cũng không giúp được ông, nhưng em không thể trơ mắt nhìn ba em bị đưa vào tù. Em xin anh, chỉ lần này thôi.” Diêu Đình rơi nước mắt, quỳ xuống kéo góc áo khoác của Ninh Mặc.
Ninh Mặc nâng Diêu Đình đứng dậy, nói: “Đứng lên đi. Tôi chưa chắc có thể giúp em, em quỳ cũng vô ích thôi.”
“Anh có thể, anh có thể.” Diêu Đình vội vàng lặp lại hai lần, hai mắt đẫm lệ nhìn Ninh Mặc, nức nở nói: “Ba em sắp hầu tòa rồi. Tuần trước, một đứa trẻ nhập viện, chỉ là cảm bình thường, ba em kê đơn thuốc, ai ngờ ngày hôm sau vừa đến bệnh viện đã được y tá báo đứa bé kia mất rồi. Người nhà bệnh thân nói là do ba em sơ sẩy gây ra, vốn chỉ cần bồi thường tiền là được nhưng mẹ của đứa bé ấy là bà con họ hàng xa với phó thị trưởng, nỗi đau mất con có thể hiểu được, nhưng bà ta muốn đưa ba em vào tù mới xong. Bên bệnh viện cũng không bảo vệ ba em, em thật sự sợ ông ấy sẽ phải ra tòa! Ninh Mặc, em xin anh, làm con ai không hy vọng ba mẹ mình khỏe mạnh trăm năm? Em thật sự sợ ba con em phải gặp nhau khi thăm tù. Tính tính ba em cứng rắn, vốn muốn để ông di dân sang Mĩ với em, nhưng ông không bỏ được nghề thầy thuốc. Nếu anh không giúp em, em sẽ không đứng lên!”
Không ngờ Diêu Đình sẽ ra chiêu này, Ninh Mặc chỉ có thể gật đầu. Thật ra, anh cũng đồng cảm với cô ta, từ nhỏ cha mẹ ly hôn, dựa vào tiền lương bác sĩ của ba mà lớn lên. Ông Diêu cũng là một bác sĩ tốt, sau khi tốt nghiệp Đại học y vẫn luôn làm việc ở bệnh viện, biểu hiện coi như nổi trội xuất sắc. Đáng tiếc xuất thân không cao, làm người lại quá ngay thắng, không lấy lòng lãnh đạo nên không được đề bạt. Một lòng muốn làm thực phẩm xanh sẽ rất khó bán, đây là sự thật của xã hội. Bạn cùng thế hệ hay các em khóa dưới đều đã vượt qua ông ta chỉ có mình ông ta bao nhiêu năm nay vẫn đứng tại chỗ.
“Em đứng lên đi, bây giờ tôi cũng không thể cam đoan gì với em. Tôi cần điều tra đã.” Ninh Mặc nói với cô gái đang khóc lóc, cũng thuần túy là vì câu nói của Diêu Đình ‘Làm con, ai không hy vọng ba mẹ mình khỏe mạnh trăm năm’.
“Ninh Mặc, cảm ơn anh.” Diêu Đình dùng tay áo lau đi nước mắt chưa khô.
“Em đừng đến đây nữa, có chuyện gì thì liên hệ qua điện thoại.” Ninh Mặc nói một câu liền vội vàng rời đi.
Tình yêu dễ dàng khiến người ta mất lý trí, Ninh Mặc anh cũng thế, anh bảo vệ cô ấy quá tốt. Diêu Đình nhìn bóng dáng đang rời đi, thì thầm trong miệng.
******
Mấy ngày nay, Ninh Mặc cũng để ý thấy thái độ của Quan Thước Hạ rất khác thường, vốn muốn đợi giải quyết xong chuyện của Diêu Đình mới nói với cô nhưng sợ là không thể đợi nữa.
Lái xe đến trước cửa cơ quan Quan Thước Hạ chờ suốt hai tiếng mười phút, mới nhìn thấy cô xách túi đi ra từ cửa. Cô nhóc thoạt nhìn rất mệt mỏi khiến Ninh Mặc vô cùng đau lòng, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy rưỡi tối. Lãnh đạo đúng là coi nhân viên như lừa, tăng ca đến giờ này, Ninh Mặc âm thầm mắng trong lòng.
Ninh Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Quan Thước Hạ, xuyên qua cửa xe, nhìn thấy Quan Thước Hạ thả di động vào túi, khi anh gọi lại thì đã tắt máy. Quan Thước Hạ cũng không chú ý tới xe Ninh Mặc đỗ một bên, mà qua đường đi đến trạm xe bus đối diện.
Xe đến, Quan Thước Hạ lên xe, Ninh Mặc chuyển tay lái yên lặng đi sau xe bus, nghĩ thầm rằng đúng là cô tức giận rồi. Xe bus đi qua khi buôn bán phồn hoa, vượt qua dòng xe cộ đang tắc nghẽn, đi đến nơi ở của Quan Thước Hạ, dừng lại trước khu chung cư, một người, hai người, ba người, trong số những người đi xuống không có Quan Thước Hạ. Xe bus đi tiếp, Ninh Mặc cũng nhấn ga đi tiếp.
Quan Thước Hạ ngồi dựa vào cửa sổ xe, tay nâng đầu, nặng nề ngủ, nhưng ngủ cũng không thoải mái. Ninh Mặc nhìn thấy cảnh này không khỏi mỉm cười, nhàn nhã đi sau xe bus, đối diện với tấm biển quảng cáo phía sau xe.
Điểm cuối xe bus là chân núi, nơi này lấy vẻ đẹp núi non làm công viên, là thánh địa du lịch ban ngày, bây giờ đến giờ đóng cửa, đương nhiên là không có người.
Quan Thước Hạ là bị lái xe kêu xuống xe, vốn định ngồi chiếc xe này trở về nhưng khiến cô phải thất vọng là lái xe muốn đến trạm xăng, sau đó đến trạm kiểm tra, có lẽ rất khó đợi được xe, mà gọi taxi thì cũng không có. Điện thoại hết pin, vừa rồi Ninh Mặc gọi đến là vừa kịp hiện lên, còn chưa kịp nghe thì máy đã tắt nguồn, Quan Thước Hạ nhụt chí tới cực điểm.
Ai oán trong lòng cũng nổi lên mặt nước, khủng hoảng nặng nề cũng trào dâng, tim cô thật sự đau quá, giống như bị dao đâm, tưởng tượng cảnh hai cái tên Ninh Mặc và Diêu Đình đứng cạnh nhau, con dao kia sẽ cứa sâu thêm một chút, một chút, một chút…
Tại sao Quan Thước Hạ biết đó là Diêu Đình? Vậy thì phải ngược dòng đến ngày hôm sau khi Ninh Mặc đồng ý giúp Diêu Đình, Ninh Mặc đi tắm liền đặt điện thoại trên bàn, tiếng chuông vang không ngừng làm phiền Quan Thước Hạ, cô cầm di động lên xem, hai chữ chói mắt đập vào mắt cô. Quan Thước Hạ cố gắng kiềm chế để không giận dữ mà cãi nhau với Ninh Mặc, đặt điện thoại tại chỗ rồi ngồi về trước máy tính của mình. Ninh Mặc tắm rửa xong đi ra cầm lấy di động trên bàn, thấy máy báo có cuộc gọi của Diêu Đình, lại thấy Quan Thước Hạ vẫn vùi đầu vào máy tính, liền nghĩ Quan Thước Hạ đang bận làm luận văn, sợ mình sẽ quấy rầy cô, liền đi ra ban công. Đối với hiểu lầm này, Quan Thước Hạ rất khó chịu, tim cũng đau.
Ninh Mặc dừng xe, trước đèn xe là một mảnh đêm đen. Quan Thước Hạ ngồi xổm trên mặt đất nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần, ngẩng đầu liền thấy Ninh Mặc đạp ánh đèn đi tới, ánh sáng phía sau anh khiến cô không mở được mắt cho đến tận khi Ninh Mặc đến gần trước mặt, che mất ánh sáng này.
Quan Thước Hạ không kìm được nước mắt, nhưng lại quật cường lau đi, dùng ánh mắt ướt đẫm trừng anh. Ninh Mặc không biết nói gì, vươn tay muốn kéo cô dậy, không ngờ lại bị cô mạnh mẽ đẩy ra, một tiếng giòn tan vang lên.
Ninh Mặc ôm chặt eo Quan Thước Hạ, điều này làm cho tay cô đang đặt trên ngực anh chuyển ra sau lưng. Đừng nhìn thấy vóc dáng Quan Thước Hạ không cao mà nhầm, sức lực cô nhóc này rất mạnh, đánh nhau cũng là do ông nội Quan dạy. Cô gái này không thể đắc tội được, coi Ninh Mặc như thù gϊếŧ cha mà đánh, nếu thân thể Ninh Mặc không cường tráng chắc cũng bị nội thương rồi. Đánh rất mạnh, Ninh Mặc bị đau giả bộ kêu vài tiếng.
“Này, đánh xong liền bỏ đi à?” Ninh Mặc ngắn lại Quan Thước Hạ đang muốn bỏ đi.
“Khốn kiếp!” Quan Thước Hạ tức giận mắng, xoay người muốn chạy. Không ngờ Ninh Mặc nhanh tay lẹ mắt nắm được tay cô.
Quan Thước Hạ cũng không phải là một cô gái thanh tú dịu dàng, trong xương vẫn có sự quật cường của Hồng quân công nông Trung Quốc, cầm tay Ninh Mặc lên cắn. Ninh Mặc không rên một tiếng nhìn chằm chằm hành động của Quan Thước Hạ, cho dù cũng là đau lòng [?], không ngờ anh chậm chạp không giải thích lại khiến Quan Thước Hạ hiểu lầm sâu sắc như vậy.
Không biết Quan Thước Hạ buông lỏng miệng khi nào, mu bàn tay vẫn còn nước bọt của cô, còn có một dấu răng rất sâu. Từ dấu răng bắt đầu có máu chảy ra, cũng là do thấy có máu nên Quan Thước Hạ mới buông ra.
Ninh Mặc nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Em cầm tinh chó à?” Dùng bàn tay còn lại không có máu sờ sờ mái tóc đen mềm mại của cô. Ninh Mặc chăm chú nhìn vào mắt Quan Thước Hạ, thật lâu mới nói một câu: “Tôm nhỏ, em đang ghen.”
“Nói lung tung! Đồ đáng ghét!” Quan Thước Hạ không muốn bị vạch trần.
Ninh Mặc giơ tay lên: “Đây là ký hiệu của em trên người đồ đáng ghét này, anh cũng là của em, sau này sẽ không có người nhòm ngó người đàn ông của em nữa!”
Ôm Quan Thước Hạ vào lòng, nói bên tai cô: “Sau này không được suy nghĩ lung tung rồi nghi ngờ vô căn cứ, cái đầu nhỏ này không biết suốt ngày nghĩ cái gì nữa, em có thể trực tiếp hỏi anh.”
Buổi tối đẹp, tài tử giai nhân coi như rốt cục đã hiểu thứ quan trọng nhất trong mối quan hệ giữa người với người, là tin tưởng