Chương 47

Giày trong như gương là hình ảnh hiện trường hỗn loạn trên mặt đất, căn phòng như bị quân Nhật Bản càn quét. Bên tủ giày cạnh cửa có ba chiếc giầy nằm lăn lóc, một chiếc khác nằm dưới sô pha không xa. Một chiếc áo vest không còn phẳng phiu mà bị vò nhăn nhúm vứt trên nóc tủ giày. Trên sô pha rõ ràng là dấu vết bị đυ.ng chạm dữ dội, trên sô pha rơi xuống một chiếc áo lông nam màu trắng cổ chữ V. Gối ôm màu lam lẳng lặng nằm dưới đất, cùng với nó là một mao vẫn được chủ nhân dùng khi xem ti vi. Góc tường chỗ rẽ có một chiếc áo khoác màu vàng nhạt rơi dưới đất. Cánh cửa thứ nhất trên hành lang đối diện không đóng, bị một chiếc áo sơ mi trắng chắn lại, bên trong lộ ra ánh sáng màu cam.

Trong phòng tản mát ra hơi thở không thuộc về mùa đông, xuân sắc khôn cùng...

-----

Trước khi gặp lại Lâm Sùng, Quan Thước Hạ đang ngồi khóc không ra nước mắt trước món cơm cà rốt thịt gà trong căn tin số một của đại học S. Học kỳ này không có lớp học, đa số sinh viên đều đã bắt đầu tiến vào thời kỳ tìm kiếm việc làm. Buổi tối ngày đầu tiên trở về, cô nương Đồng Đồng đã nói một câu danh ngôn như vậy, cũng không biết đã nghe ở đâu nhưng rất chính xác: "Tôi là một còn ruồi đậu trên cửa sổ, trước mắt đều là ánh sáng nhưng tôi lại không tìm thấy đường ra." Sự đau buồn khổ sở trong đó ai cũng có thể hiểu. Bây giờ có hai loại: một loại là nhà không bối cánh, đều hỗn loạn như ruồi bọ; một loại khác chính là loại có gia thế bối cảnh, dù bài vở và kết quả học của họ đều báo động đỏ nhưng họ vẫn tốt nghiệp, vẫn như cũ bước ra khỏi Ivory Tower, lái xe thể thao, ngồi máy bay.

Ba người khác trong ký túc xá tuy đều là mặt nguời dạ thú nhưng trước mặt người ngoài vẫn rất có triển vọng, năm thứ nhất đều tham gia Hội sinh viên, bây giờ làm người về hưu, đi giúp sinh viên năm nhất vừa vào học nửa năm học hỏi kinh nghiệm, làm lãnh đạo, trước mặt các em cũng coi như có chút oai phong. Quan Thước Hạ không thích hoạt động ngoại khóa, bất đắc dĩ là trường học yêu cầu mỗi người phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ mới có thể tham gia học một vài môn. Cuối cùng, Quan Thước Hạ tham gia câu lạc bộ Du lịch, nộp tiền rồi làm một lính quèn. May là trưởng câu lạc bộ là người rộng rãi, không có việc gì lại thích đi du lịch, nghỉ đông năm hai đã tổ chức đi Nhật, Quan Thước Hạ dễ dàng được đăng kí các môn học kia.

Trở lại trước đó một chút, 12h30", khi mọi người trong ký túc đã rời đi hết, Quan Thước Hạ mới rời giường. Đi đến căn tin gần ký túc nhất, chỉ có ít ỏi vài người, ngoài ra còn có cô lao công.

"Cháu ơi, chỉ có cơm cà rốt thịt gà. Cháu có muốn ăn không?" Bác gái nhìn cô gái đứng trước quầy hai phút, mặt có vẻ rất đau khổ.

Quan Thước Hạ gật đầu, cà thẻ, ai oán cầm khay cơm cà rốt thịt gà như đang ôm một hũ tro cốt.

"Sao em lại ăn ở đây?" Giọng nói của Lâm Sùng phát ra trên đầu Quan Thước Hạ. Cô ngẩng đầu, Lâm Sùng mặc một chiếc áo trắng, rất có dáng vẻ thư sinh cổ đại.

"Lười đi xa, sao anh cũng đến đây?" Quan Thước Hạ tươi cười nói với Lâm Sùng ngồi xuống đối diện mình.

Vừa ngồi xuống, Lâm Sùng giơ đũa lên thuần thục gắp cà rốt bị Quan Thước Hạ đẩy sang một bên sang khay cơm của mình.

"Sau này em tính làm gì?" Lâm Sùng gắp một miếng cà rốt bỏ vào miệng, nhai nuốt, mùi cà rốt tràn ngập trong miệng, rất lâu không tan. Lâm Sùng bắt đầu "thích" ăn cà rốt từ năm mười một tuổi, nhất là cà rốt của Quan Thước Hạ, tuy số lần không nhiều nhưng cũng không ít.

Quan Thước Hạ nhai thức ăn trong miệng, nuốt xong mới mở miệng nói. Từ nhỏ, ông nội đã dạy cô, trong miệng có thức ăn mà nói chuyện là rất mất lịch sự, điều này cũng giúp cô tạo thành thói quen tốt: "Em muốn tìm việc."

"Không định thi lên cao học sao? Đi du học cũng không phải là một lựa chọn tồi." Lâm Sùng biết Quan Thước Hạ không có dã tâm. Theo lời của cô, cô chỉ là một người không có chí lớn.

"Em đã từng trải qua rồi, nếu lại thêm một lần nữa, sau này anh muốn gặp em phải đến Phổ Đà Sơn rồi [1]. Em không muốn làm rùa biển [2]." Nói xong, Quan Thước Hạ tiếp tục ăn cơm.

[1] Phổ Đà Sơn tên cũ là Tiểu Bạch Hoa, gọi là Bố Đà Lạc Già. Tên khác là Mai Sầm Sơn. Phổ Đà Sơn nằm trong biển Đông Nam, huyện Định Hải, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, cách núi Chu Sơn 6 dặm (tiếp giáp với Hàng Châu). Truyền kỳ gọi là Nam Hải.

[2] Rùa biển: cách gọi người đi du học.

"Anh quên mất em là rùa biển nhỏ. Vậy còn cao học?" Lâm Sùng lại hỏi.

Quan Thước Hạ buông đũa xuống, hai tròng mắt trong suốt nhìn thẳng vào Lâm Sùng, gằn từng tiếng, rất rõ ràng, cũng rất làm tổn thương người khác: "Anh Lâm Sùng." Tiếng gọi này rất hồn nhiên, cũng khiến Lâm Sùng ngồi đối diện nhớ lại khi họ gặp nhau lần đầu tiên. "Vậy còn anh? Em học đại học, anh lại học cao học ở đại học S. Em học cao học, có phải anh sẽ ở lại học lên tiến sĩ không? Em biết mấy năm nay anh đều ở bên em, một câu cảm ơn là không đủ. Anh xứng với một người tốt, mà không phải em."

Sau đó, Quan Thước Hạ không lên tiếng nữa, Lâm Sùng lại im lặng đến rét run.

Cơm nước xong, Lâm Sùng vẫn kiên trì đưa Quan Thước Hạ về ký túc. Đến dưới lầu ký túc, Lâm Sùng mới nói với Quan Thước Hạ: "Vào đi thôi."

Quan Thước Hạ thật cẩn thận địa điểm gật đầu, xoay người lưu cho lâm sùng một cái bóng dáng.

Đến khi đi được một đoạn, cô nghe tiếng Lâm Sùng nói từ phía sau: "Chăm sóc em, ở lại bên cạnh em là anh cam tâm tình nguyện, anh không cảm thấy đó là gánh nặng, cũng không cảm thấy đánh mất điều gì vì em. Chỉ cần em vui vẻ, anh cũng thỏa mãn. Tháng sau, anh sẽ đi Anh, trường học bên đó cũng đã xin rồi. Em có thể tặng anh một cái ôm chia tay không?"

Quan Thước Hạ xoay người, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tươi cười, cô chậm rãi quay lại, ôm lấy Lâm Sùng đang mở rộng hai tay: "Chúc mừng anh!"

"Sau này không có ai giúp em ăn cà rốt nữa, hãy ăn thật ngon nhé. Thật ra cà rốt cũng không khó ăn đâu." Lâm Sùng siết chặt vòng tay, khoảng cách giữa anh và Quan Thước Hạ càng rút ngắn.

Cảnh tượng tài tử giai nhân như vậy khiến Ninh Mặc đứng cách đó không xa không nghe được gì ghen tỵ. Trong chuyện tình cảm, Ninh Mặc có thiên hướng cực đoan, tất nhiên anh rất hào phóng và trân trọng người mình yêu, không có khí khái đàn ông cũng không sao, ít nhất đây cũng là biểu hiện anh yêu người đó. Nhưng trước mặt tình địch, mỗi người đàn ông đều trở thành Grandet [3], ai cũng mài sắc đôi sừng trên đầu mình, chuẩn bị quyết chiến cùng đối phương.

[3] Grandet: Nhân vật trong một tác phẩm của Balzac, nổi tiếng keo kiệt bủn xỉn.

Vừa mới mở cửa ký túc, Quan Thước Hạ nhận được rất nhiều cuộc gọi của Ninh Mặc, chắc tên này có mắt thông thiên, cô nghĩ. Cô cũng nhận ra được giọng điệu của anh trong điện thoại có vẻ không tốt. Sau khi cúp máy, cô xem lại mới nhận ra trong lúc cô đi ăn, Ninh Mặc đã gọi 18 lần, nhưng cô không nghe máy vì không mang theo điện thoại.

Quan Thước Hạ thu dọn đồ, đi xuống lầu, nhìn thấy xe của Ninh Mặc đỗ ở bãi đất trống trước cửa ký túc, mở cửa xe. Ninh Mặc ngồi trên ghế lái mặt đen như Bao Công, còn chưa kịp lên xe cô đã nghe thấy Ninh Mặc nói ra năm chữ: "Quan Thước Hạ, lên xe!", giọng điệu cực kỳ không tốt.

Không khí trong xe rất áp lực, Quan Thước Hạ cho một chiếc đĩa vào, còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị Ninh Mặc tắt đi.

"Ninh Mặc, anh bị làm sao vậy?" Quan Thước Hạ biết hổ không phát uy sẽ bị coi là Hello Kitty, cô cũng không phải hình nộm cao su mặc người ta bóp nặn.

Xe vào đến bãi đỗ xe, tắt máy, mở cửa, đóng cửa, hai người làm một loạt động tác giống nhau, rất ăn ý. Quan Thước Hạ thấy Ninh Mặc quay đầu không để ý đến mình, cũng rất có cá tính đi đến, oán hận đạp hai phát vào cô vợ nhỏ của Ninh Mặc, khiến còi chống trộm của cô vợ nhỏ không ngừng kêu lên. Ninh Mặc quay đầu lại liếc mắt một cái, rồi lại quay đầu đi tiếp.

Ninh Mặc ấn nút thang máy, giữ cửa mở, đợi Quan Thước Hạ chầm chậm bước đến. Quan Thước Hạ khoanh tay đứng ngoài cửa, không nhúc nhích giằng co ở cửa thang máy, mở to hai mắt trừng Ninh Mặc đứng bên trong. Trong nháy mắt, Ninh Mặc tiến lên nhanh chóng kéo Quan Thước Hạ vào, cô đứng không vững liền bị kéo vào, Ninh Mặc cũng thuận tay ôm lấy cô gái của mình.

Sau khi đóng hai cánh cửa lại, Ninh Mặc liền đẩy Quan Thước Hạ ngồi lên tủ giày, ôm cổ cô, đôi môi hạ xuống, động tác liền mạch không dứt. Trong quá trình không thể thiếu cảnh bị Quan Thước Hạ đánh, nhưng đối với sói, nắm đấm của dê con chỉ như gãi ngứa thôi.

"Ninh...", còn chưa nói xong môi lại bị bao phủ, chớp lấy khe hở, Ninh Mặc đưa đầu lưỡi tiến vào, dùng lưỡi thăm dò răng miệng cô, tay cũng bắt đầu không an phận thăm dò trên người Quan Thước Hạ. Chiếc áo vest có vẻ hạn chế hành động của anh, anh liền cởi ra, ném trên tủ giày. Ninh Mặc đá bay đôi giầy của mình, cũng tháo giày của Quan Thước Hạ ra, ôm lấy Quan Thước Hạ tiến đến sô pha mềm mại. Trong lúc di chuyển, Quan Thước Hạ có thể cảm thấy hơi thở đàn ông của Ninh Mặc, còn có cái đó của đàn ông.

Ninh Mặc nằm trên. Khi thì dịu dàng, khi thì thô bạo cắn thùy tai mượt mà của cô, cái cổ trắng như ngọc, mạch máu ấn hiện, quỷ hút máu tiến lại gần gặm cắn. Bàn tay tiến vào trong quần áo, vuốt ve ngực trái. Cái đó cách mấy lớp vải ma sát với nơi tư mật của con gái.

Trong lúc ý loạn tình mê, Quan Thước Hạ nói với Ninh Mặc nằm phía trên một câu: "Đừng làm ở đây!"