Mở cửa vào nhà, đổi giày. Mọi người cãi nhau, Chung Tĩnh Quân thoạt nhìn có vẻ không hòa hợp lắm, đã lâu không gặp nhau, dù sao cũng có chút xa lạ.
Trong nhà vẫn im ắng, ánh mắt Ninh Mặc quét một vòng, thấy ánh đèn phát ra từ trong phòng Quan Thước Hạ. Ninh Mặc rất lịch sự gõ cửa, Quan Thước Hạ đi dép lê ra mở cửa. Ai ngờ đứng sau Ninh Mặc là ba khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ. Khi Quan Thước Hạ thấy Chung Tĩnh Quân, đầu tiên là ôm cô thật chặt, niềm vui biểu lộ ra mặt. Chung Tĩnh Quân ngây ngốc chỉ vào Quan Thước Hạ, quay đầu hỏi Ninh Mặc: "Cô nàng này sao lại bị câm điếc thế này?"
"Viêm amidan, không thể nói được." Ninh Mặc dùng một câu giải thích rõ ràng sự việc.
Quan Thước Hạ vui vẻ khoa chân múa tay, nhưng Chung Tĩnh Quân đứng đối diện cô không hiểu biết ngôn ngữ tay chân. Quan Thước Hạ bất đắc dĩ đi vào phòng mình, cầm giấy bút ra, bắt đầu trò chuyện với Chung Tĩnh Quân.
Mọi người chuyển địa điểm sang phòng khách, Tôn Thư và Diệp Lạc Thừa tự nhiên ngồi trên sô pha xem ti vi, Ninh Mặc đã sớm bị đuổi vào bếp nấu ăn.
Bữa tối rất phong phú, chỉ là những món ăn không quá cầu kỳ. Hoa lan tây xào thịt, cá hấp, vịt hầm hạt dẻ, cung bảo kê đinh, xương sườn kho tàu...
Quan Thước Hạ cắn đũa ngẩn người nhìn bát cháo hoa và cá hấp của mình. Đã bao lâu rồi cô không được ăn cơm gia đình. Rất lâu về trước, cô cũng từng thích cháo, nhất là khi cho một chút đường, vừa ấm vừa ngọt, lại không ngán. Ngăn dòng nước mắt đang chực trào khỏi mắt, ngăn cổ họng phát ra âm thanh. Mọi người thấy cô nhóc kia ngồi im không hề động đũa, một lòng nghĩ là do Quan Thước Hạ hâm mô bữa tối phong phú của họ, mà cô chỉ có thể bưng cháo hoa độc ẩm.
"Thước Hạ, khi nào em hết bệnh, anh đưa em đến "Biệt trúc nhã cư" ăn, để đầu bếp nấu riêng cho em. Ngoan, không cần để mấy món ăn của Ninh Mặc vào mắt." Tôn Thư vẻ mặt lấy lòng nhìn Quan Thước Hạ.
"Với cái dạ dày bò của cậu, nếu cậu không để nó vào mắt thì đi ăn cỏ đi!" Ninh Mặc bất động thanh sắc chuyển đĩa xương sườn sang bên Chung Tĩnh Quân.
"Người anh em, tôi biết giảm béo cũng không dễ dàng gì, nhưng đừng có mà vừa thăng chức lên đại đội trưởng là cái bụng cũng thăng theo nhé!" Diệp Lạc Thừa dùng đũa gõ Tôn Thư đang nhìn chằm chằm đĩa xương sườn.
Tôn Thư nghe xong lời này, thu mắt nhìn cái bụng bị quần áo che mất, kiên quyết đưa đũa về đĩa hoa lan tây gắp một bông đưa lên miệng chậm rãi nhai, miệng còn tranh thủ nói: "Tôi là bộ đội, bữa cơm giống nhau." Nói xong câu này, tất cả mọi người ôm bụng cười to, Tôn Thư mèo khen mèo dài đuôi: "Tôi là một kẻ dở hơi, lạc thú cuộc sống là không thể thiếu."
"Tôn Thư mà gầy đi không ít người sẽ cười, cũng bị không ít người cười." Chung Tĩnh Quân hào sảng cầm lon bia Budweiser lên, nói: "Chúc Tôn Thư sớm đứng đầu bảng chuyện cười, dzô!" Nói xong cô ngửa cổ uống hết non nửa lon bia còn lại.
"Dzô!" Diệp Lạc Thừa và Ninh Mặc cũng cầm lon bia lên.
Tôn Thư nhăn mặt, ý đồ tìm Quan Thước Hạ giải oan cho mình, ai ngờ Quan Thước Hạ lại đang uống cháo hoa ngon lành, không hề liếc anh một cái, Tôn Thư giơ lon bia lên, nhỏ giọng nói: "Dùng bia giả rượu."
Ăn xong bữa tối, mọi người lại dời trận địa đến phòng khách xem TV, uống nước. Ninh Mặc rất tự giác đứng lại dọn dẹp hiện trường, Quan Thước Hạ nhanh chân quay lại bếp giúp anh.
"Em ra đó ngồi đi, anh làm nhanh thôi." Ninh Mặc không dừng tay, tiếp tục rửa bát, nhưng chốc lát sau bóng dáng kia vẫn đứng đó không nhúc nhích, không hề có ý rời đi.
Quan Thước Hạ cầm khăn lau khô những bát đĩa Ninh Mặc vừa rửa, xếp chúng ngăn nắp vào tủ tiêu độc. Hai người không ai nói gì, trong không khí có thứ gì đó lặng lẽ lan tràn. Hai bóng dáng rất hợp nhau, trong mắt người ngoài đúng là một bức tranh ấm áp.
Xe chạy đến đầu ngõ liền dừng lại. Đây là một khu nhà cũ kĩ, đèn đường tờ mờ, nhà cửa thấp bé, con ngõ rải đá không đủ để xe chạy vào. Bởi vì ngã tư khá nhỏ lại có thêm cây cối rậm rạp hai bên nên càng có vẻ chật chội.
"Tới nơi rồi, cậu về đi, nhớ bắt Thước Hạ uống nhiều nước." Đèn đường màu cam chiếu lên mặt hai người. Chung Tĩnh Quân mở cửa sau, cầm ra hai túi đồ.
"Để tôi giúp cậu cầm về." Hai chiếc túi này không hề nhẹ, huống hồ đi vào đến nhà vẫn còn một đoạn. Ninh Mặc muốn giúp đỡ nhưng bị Chung Tĩnh Quân từ chối: "Không cần, tôi có thể tự xách được."
"Cậu..." Lời nói lên đến miệng rồi lại bị Ninh Mặc nuốt lại.
"Bây giờ tôi sống rất tốt." Chung Tĩnh Quân nhìn thẳng vào mắt Ninh Mặc cao hơn mình nửa cái đầu, khóe miệng mỉm cười.
"Vậy là tốt rồi, có gì cần giúp đỡ cứ nói, nếu rảnh nhớ đến chơi thường xuyên." Ninh Mặc tao nhã cười, vỗ vỗ vai Chung Tĩnh Quân.
Chung Tĩnh Quân nhìn Ninh Mặc hồi lâu mới nói: "Ninh Mặc, con bé không phải là chén trà của cậu. Cho dù tôi không có cả thế giới nhưng tôi vẫn có người thân, tôi còn có thể chờ ông ấy ra ngoài. Thước Hạ không giống tôi, con bé không còn gì cả. Nó che giấu rất tốt, tuy trốn tránh trong mai rùa nhưng ít nhất sẽ không bị tổn thương. Nếu cậu không thể cam đoan kết quả, vậy thì cách xa nó một chút, đừng đối tốt với nó, nhất định không được đối tốt với nó, đừng cho nó một chút hi vọng nào. Thật ra con bé không hề kiên cường như vẻ bề ngoài."
Ninh Mặc nghe xong thì sững sờ tại chỗ rất lâu không lên tiếng, Chung Tĩnh Quân buông túi trong tay, vỗ vỗ cánh tay Ninh Mặc, nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước, cậu lái xe về chậm một chút."
"Được." Ninh Mặc gật đầu nói.
Nhìn theo bóng dáng Chung Tĩnh Quân một lúc, Ninh Mặc xoay người, khi anh chuẩn bị lên xe bị cô gọi lại: "Ninh Mặc, làm cho giá phòng thấp một chút, đừng tăng quá nhanh. Tôi và cô tôi muốn đổi nhà để khi ba tôi trở về có thể sống cùng."
"Được! Khi nào muốn mua, tới tìm tôi." Ninh Mặc thấy khóe mắt Chung Tĩnh Quân có ánh lệ, đó là nước mắt của một người con gái nhớ nhung và chờ đợi cha mình.
. . . . . .
Nhà họ Chung xuống dốc quá nhanh, giống như thôn nhỏ dưới núi bị đất đá cuốn trôi, ngay lập tức không còn bóng dáng. Người đứng đầu nhà họ Chung vừa nằm vào quan tài, có lẽ tro cốt còn chưa nguội, con lớn nhà họ Chung bị người ta báo án, phải đi tù. Người con thứ hai và con gái nhỏ nhà họ cũng bị kiện vì tội tham ô công quỹ, nhận hối lộ. Cả nhà họ Chung chia năm xẻ bảy, con dâu lớn nhất đem theo tài sản chạy trốn, con dâu thứ hai, cũng chính là mẹ Chung Tĩnh Quân, cơ tim tắc nghẽn, ngã xuống trong phòng khách, cũng không đứng lên nữa. Người báo án bác cả của Chung Tĩnh Quân không phải ai khác, chính là bạn trai mà cô vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, một người hơn cô bảy tuổi, một tên nông thôn vừa tốt nghiệp đại học. Anh ta dùng thư nặc danh tố cáo, sau đó còn đưa ra một vài chứng cớ, mà chính anh ta cũng xuất hiện ở phiên tòa, làm nhân chứng. Cái anh ta nhận được là một chức vị nhỏ trong cơ quan nhà nước, hộ khẩu địa phương và mười lăm vạn tiền thưởng. Cuối cùng, người con cả nhận tất cả tội danh lên đầu mình, chỉ cầu em trai em gái có thể bị phạt ít hơn. Người con cả bị phán tử hình, con thứ hai phán mười năm tù giam, con gái út tám năm. Cô của Chung Tĩnh Quân, cũng chính là người con gái út đã mãn hạn tù, ra ngoài tìm việc quét dọn vệ sinh. Năm nay ba của Chung Tĩnh Quân cũng sẽ mãn hạn, tháng hai sẽ được ra ngoài, cả nhà sẽ được đoàn tụ đêm 30 Tết.
Đêm nay, bóng đêm rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta tâm phiền ý loạn. Ánh trăng như nước chảy, xuyên thấu qua cành lá xum xuê lẳng lặng chiếu xuống đất. Ánh trăng như tuyết, giao nhau với bóng cây loang lổ.
Xe Ninh Mặc vẫn dừng ở con ngõ nhỏ, anh giẫm lên ánh trăng như tuyết, đi trên con đường đã trải qua lễ rửa tội của năm tháng, trong lòng rối loạn.
"Ninh Mặc, con bé không phải chén trà của cậu.""Thước Hạ không giống tôi, con bé không còn gì cả. Nó che giấu rất tốt, tuy trốn tránh trong mai rùa, nhưng ít nhất sẽ không bị thương.""Nếu cậu không thể cam đoan kết quả, vậy thì cách xa nó một chút, đừng đối tốt với nó, nhất định không được đối tốt với nó, đừng cho nó một chút hi vọng nào. Thật ra con bé không hề kiên cường như vẻ bề ngoài."Lời nói của Chung Tĩnh Quân giống như được bật băng cát xét, lặp đi lặp lại trong đầu Ninh Mặc.