Chương 28

Mở cánh cửa phòng bệnh ra, người nhà người nạn nhân đều ở đó. Nhìn thấy Quan Thước Hạ, vợ bệnh nhân đã từng gặp một lần liền xông lên, tức giận la lớn: "Cô tới đây làm gì? Chúng tôi không chào đón cô, cút xa một chút!"

Quan Thước Hạ nhìn nạn nhân đang nằm trên giường, lại quan sát xung quanh phòng bệnh một vòng liền phát hiện còn có một cậu bé ngồi trước giường. Cậu bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi, da mặt khá đen, quần áo trên người có lẽ là đồng phục nhưng đã bạc màu.

"Cháu chỉ là muốn đến xem có gì cần giúp không." Quan Thước Hạ nói cực kỳ cẩn thận, một nhà ba người này giống như núi lửa, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

"Chúng tôi không cần các người giả làm người tốt, còn không mau cút đi?! Nếu không đi, bà đây sẽ lấy chổi quét cô đi." Vợ nạn nhân hùng hổ nói, chỉ vào mặt Quan Thước Hạ, mắt trừng thật to.

"Cô đừng tức giận, cháu thật sự đến để xin lỗi. Anh cháu không hiểu chuyện, gia đình cháu sẽ chịu tất cả trách nhiệm." Quan Thước Hạ nói.

"Xin lỗi, xin lỗi thì có ích gì? Có thể làm cho chồng tôi đi lại được không? Chịu trách nhiệm? Chịu cái rắm!" Người vợ chỉ vào nạn nhân đang nằm trên giường, giọng nói bắt đầu trở nên nức nở.

"Các người ỷ vào quyền thế, các người nhìn xem, một người đang sống rất tốt đã bị các người biến thành thế nào." Nói xong, bà tay vươn đôi tay đang run rẩy cầm cái chén trên đầu giường ném vào Quan Thước Hạ.

Quan Thước Hạ không tránh né, đứng tại chỗ nhìn cái chén chậm rãi bay đến. Cái chén cũng không phụ lòng bà ta, đập thẳng vào trán Quan Thước Hạ. "Bốp" một tiếng, chén thủy tinh vỡ thành từng mảnh nhỏ. Có thể cảm thấy máu đang trào ra ngoài.

Người vợ hơi chột dạ nhưng vẫn đứng im tại chỗ. Người đi tới là cậu bé kia, cậu bé kéo vạt áo Quan Thước Hạ, lôi cô ra khỏi phòng bệnh.

"Chị, chị có sao không?" Nhìn thấy Quan Thước Hạ lấy tay che vết thương, máu đỏ rơi xuống áo sơ mi trắng như những đóa hoa mai.

"Không sao, chị phải đi cầm máu trước, em về trước đi." Quan Thước Hạ cố gắng cười, đặt bàn tay còn lại lên vai cậu.

"Em đưa chị đi." Cậu bé thấy khuôn mặt Quan Thước Hạ bắt đầu tái nhợt, lo lắng không để cô đi một mình. Người băng bó là bác sĩ già trong viện, có quen biết Quan Thước Hạ. Hỏi han vài câu, Quan Thước Hạ chỉ đáp qua loa, không kể lại sự việc, bác sĩ bắt đầu tức giận, vừa băng bó vừa đánh giá cậu bé bên cạnh Quan Thước Hạ, ánh mắt như lưỡi kiếm quét qua quét lại trên người cậu.

"Chú Tằng, người ta tốt bụng đưa cháu tới, chú đừng phòng như phòng trộm vậy." Quan Thước Hạ nói một câu thu hút ánh mắt của ông bác sĩ.

Bác sĩ cười hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Thì ra là Lôi Phong sống, thật sự xin lỗi!" [1] Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn. Băng bó xong, Quan Thước Hạ và cậu bé cùng ra khỏi phòng.

"Chị, chúng ta có thế tìm một chỗ ngồi xuống không? Em có lời muốn nói với chị." Cậu bé đưa ra yêu cầu, Quan Thước Hạ gật đầu đồng ý.

Dạo qua một vòng, Quan Thước Hạ tiện đường rẽ vào siêu thị nhỏ mua hai cái bánh mì và hai chai nước rồi dọc theo đường nhỏ trở về vườn hoa.

Ngồi ở ghế đá trong vườn hoa, cậu bé nhìn vào mắt Quan Thước Hạ nói: "Chị à, em thay mẹ em xin lỗi chị, mẹ em không cố ý làm như vậy đâu."

"Chị biết."

Quan Thước Hạ gật đầu, còn nói thêm: "Chị không tránh vì muốn cho trong lòng mẹ em dễ chịu hơn. Em cũng không cần xin lỗi chị, người nên xin lỗi là nhà chị, gia đình chị nợ các em."

"Đây, em ăn đi." Quan Thước Hạ đưa cho cậu một cái bánh mì và một chai nước. Cậu bé nhận lấy, chậm chạp không mở ra, trong lòng như có chuyện muốn nói, muốn nói lại thôi.

Quan Thước Hạ thấy dáng vẻ này của cậu, cũng không tự nhiên, hỏi cậu bé muốn điều tiết không khí một chút: "Em bao nhiêu tuổi?"

"Mười lăm ạ." Không hề tự hỏi mà nhanh chóng trả lời câu hỏi của Quan Thước Hạ.

"Em học ở đây à?"

"Không, em học ở quê."

"Lớp mấy rồi?"

"Lớp chín." Hai người câu có câu không nói chuyện, hỏi đáp, hỏi đáp. Một cậu bé rất thật thà, trong lời nói vẫn còn sự ngây thơ, không có sự gian trá giảo hoạt của người thành phố. Điều này làm cho Quan Thước Hạ nhớ tới những người nông dân đôn hậu trong núi nhỏ vài năm trước.

"Ừm, ờ...."

Cậu bé vừa rồi còn đối đáp lưu loát bỗng nhiên cà lăm, sau n cái ậm ừ, mới nhỏ giọng nói một câu, làm cho Quan Thước Hạ sửng sốt. "Ừm, chị, ba em không phải do anh chị tông đâu."

Cậu bé bỗng nhiên lên tiếng, Quan Thước Hạ bất ngờ hồi lâu. Sau khi phục hồi tinh thần, Quan Thước Hạ nắm cánh tay cậu không buông, vẻ mặt mờ mịt chờ cậu giải thích: "Ba em bị một chiếc xe thể thao màu đỏ tông. Sau khi ba em tỉnh lại, ông vẫn nói muốn chúng em đi tìm một chiếc xe thể thao màu đỏ."

Cậu bé dừng một chút, nhìn khuôn mặt khϊếp sợ vạn phần của Quan Thước Hạ, nói tiếp: "Nhà em không có tiền chữa bệnh cho ba, mẹ lại sợ không tìm được chiếc xe kia, tiền thuốc men của ba sẽ không có tin tức. Khi cho tòa soạn kia viết bài, ba em vẫn hôn mê chưa tỉnh, mẹ em cũng có chút vội vàng.

Bây giờ vì để gia đình chị tiếp tục trả tiền thuốc men, mẹ nói phải giả dạng là người nhà chị tông phải ba em, như vậy các chị mới không nghi ngờ. Mẹ em làm như vậy là không đúng nhưng mong các chị hãy tha thứ cho bà, đừng kiện bà ấy, bây giờ ba em cần người chăm sóc."

Ngữ điệu của cậu bé rất thành khẩn, nói xong còn mở to hai mắt chờ câu trả lời thuyết phục của Quan Thước Hạ. "Diễn", cuộc sống nơi nơi đều có diễn viên, chỉ là không có ánh mắt phát hiện ra diễn viên.

"Ừm."

Hồi lâu sau, Quan Thước Hạ mới phát ra một âm thanh, nói với cậu bé đang chờ đáp án: "Em về trước đi. Tiền thuốc men em cũng đừng lo lắng, gia đình chị sẽ lo, bây giờ quan trọng nhất là cho ba em khỏe lại, sau này ba em không đi được còn cần em chăm sóc đó."

Câu nói của Quan Thước Hạ đã giải quyết tảng đá đè nặng trong lòng cậu, cậu bé đứng dậy, vẫy tay nói hẹn gặp lại với cô. Ngồi lại ghế đá hơn một giờ, Quan Thước Hạ mới miễn cưỡng đứng dậy đón ánh nắng. Vết thương của Ninh Mặc cũng khỏi bảy tám phần, nhưng vẫn phải nằm viện. Tuy ông cụ Ninh giận dữ muốn đưa Ninh Mặc vào Bắc viện, mẹ Ninh cũng tìm ra sơ hở để trốn tránh.

"Xuất viện thì vào tù", vậy không xuất viện là được. Kết quả là, Ninh Mặc vẫn ở lại bệnh viện, bác sĩ người ta vui còn không kịp, sao có thể đuổi Ninh Mặc đi?