Vận may của Quan Thước Hạ tối nay không tốt, tối thiểu là tự cô cảm thấy như vậy. Ngồi trên xích đu một lát, cô gặp Lí Vận Như ra ngoài đi dạo. Trên khuôn mặt đã có dấu vết của năm tháng, mặc quần áo thể thao trắng, logo trên áo là Adidas, chân đi giày thể thao đen cũng hãng, thoạt nhìn có vẻ giống phu nhân nhà giàu.
Nhìn thấy Quan Thước Hạ ngồi dưới tàng cây, Lí Vận Như cũng không khách khí lại gần, rõ ràng là một con gà mái đóng giả chim công muốn khoe khoang trước mặt một con công chính hiệu.
"Cơn gió nào đưa cô đến đây vậy? Sao về nhà còn không dám vào?" Lí Vận Như nói chuyện, càng giống một con gà mái kiêu ngạo. Khi nói đến hai chữ "không dám" còn cố ý nhấn mạnh thêm.
Quan Thước Hạ đứng dậy khỏi xích đu, khóe miệng nhếch lên, tao nhã nở nụ cười, chậm rãi nói : "Đây không phải là dì Lý sao? Năm tháng đúng là độc ác, tôi cũng không nhận ra bà nữa rồi. Thật sự là thất lễ, thất lễ, nhờ bà giúp tôi ân cần hỏi thăm cả nhà bà."
Trước mặt kẻ địch, chúng ta phải thoải mái, không được tức giận, ai tức giận trước sẽ làm tổn thương chân khí của chính mình. Khí thế thắng người ta vài phần, trận chiến sau đó dù không đánh, phần thắng cũng sẽ tăng lên.
Gần đây, Quan Thước Hạ luôn đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ. Nếu không phải ban đêm cô vẫn về kí túc xá, ba người còn lại trong phòng sẽ nghĩ cô đã bị bắt cóc. Hôm nay, cô nương Đồng Đồng rất vui khi thấy mới tám giờ Quan Thước Hạ đã về phòng, ôm một tô mì thịt bò Khang sự phụ chạy đến trước mặt Quan Thước Hạ, đánh giá cô hai vòng, vừa ăn mì vừa nói : "Bé út, cậu đúng là muốn tớ chết. Cậu xem đi, cậu không ở đây, tớ gầy đi rất nhiều rồi."
Nịnh đến mức cố nặn ra hai giọt nước mắt, quả thực mắt cô cũng đỏ, nhưng là do mỳ Khang sư phụ quá cay. "Cậu hàng ngày ăn ngon, chưa đến mười giờ đã lên giường ngủ như lợn chết, sao có thể gầy được." Mạc Lam véo hai má Đồng Đồng, nói ra chân tướng.
"Cậu nhìn xem, tóc rụng trên mặt đất còn nhiều hơn tóc trên đầu tớ, đó chính là chứng cớ. Không phải cậu suốt ngày nói đầu tớ toàn tóc sao?" Đồng Đồng lao đi như một cơn gió, lại quay về như một cơn gió, cầm tóc trên ban công vào, chỉ vào đó nói. Sau đó, cô nàng đóng giả Lý Thanh Chiếu nũng nịu ngâm thơ: "Mãn địa hoàng hoa đôi tích, tiều tụy tổn, như kim hữu thùy kham trích?"Quyến rũ vuốt ve đuôi tóc, vẻ mặt ưu sầu.
"Dụng bá vương phòng thoát, trung thảo dược thành phân, thiên phát điệu tận hoàn phục lai." Mạc Lam cầm một lọ nước tẩy Bá Vương, cực kì chuyên nghiệp lên tiếng đả kích Đồng Đồng cô nương.
Quan Thước Hạ đồng tình vỗ vai Đồng Đồng, nói: "Đồng chí Đồng Đồng, con đường giải phóng rất gian nan, cậu muốn phát triển Đảng ta, phải có tinh thần không sợ khổ, không sợ mệt!"
Nói xong, Quan Thước Hạ buông túi trong tay xuống rồi ngồi xuống ghế. Chỉ thấy Từ Đan Thanh ló đầu ra khỏi máy tính, nói với Quan Thước Hạ : "Bé út, gần đây cậu trốn học quá nhiều, giảng viên môn toán cao cấp đã nhớ tên. Nếu vẫn không đi, cuối kỳ cậu đừng nghĩ đến việc đi thi nữa, người ta sẽ trực tiếp phê chuẩn cho cậu miễn thi, kỳ sau thi lại."
"Đúng, đúng, đúng."
Đồng Đồng gật đầu phụ họa, ngẩng đầu lên: "Tớ cảm thấy cửa này tớ cũng khó qua được, mấy ngày nay đi học đều kiss Chu công, tình cảm rất mãnh liệt, tớ sắp quên mất mặt giáo viên rồi."
"Gần đây tớ cũng bị toán cao cấp làm cho quay cuồng, chỉ muốn xem AV để phát tiết." Một câu của Mạc Lam kéo theo ánh mắt của nọi người.
"Loại AV nào?" Người đứng mũi chịu sào hỏi là cô nương Đồng Đồng, Đồng Đồng không hề cố kỵ dẫn dắt đề tài, còn thật sự khiêm tốn học hỏi.
"Hẳn là giống phim AV Mĩ." Từ Đan Thanh vừa nghe là cảm thấy hứng thú, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi máy tính yêu quý, đi ra góp vui.
Quan Thước Hạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng khiêm tốn học hỏi một câu: "Vậy loại cao cấp nhất là gì?"
"Vấn đề này rất cao thâm, có lẽ là H." Mạc Lam gãi gãi đầu, trả lời không chắc chắn.
"Oa, trời đất ơi, cái này mà cậu cũng biết." Từ Đan Thanh vỗ tay tỏ vẻ khen ngợi.
Vẻ mặt Mạc Lam thản nhiên, thì thào giải thích : "Đoán thôi, H for high!" Nghe xong đáp án, mọi người cười nghiêng ngả.
"Nói mau, gần đây bé út em xuất quỷ nhập thần, có phải nuôi tiểu bạch kiểm ở đâu rồi suốt ngày đến đó ngọt ngào không hả?" Mạc Lam lại quay về đề tài ban đầu.
"Không, gần đây có người bạn bị tai nạn đang nằm viện, tớ cũng bất đắc dĩ thôi!" Quan Thước Hạ nhắm mắt lại, thản nhiên nói ra sự thật.
"Con nhóc này, đừng có thay đổi thất thường! Bên anh Lâm Sùng tớ đã vỗ ngực cam đoan muốn đến uống rượu mừng của hai người. Sao? Gần đây cậu với anh Lâm sao rồi? Chị đây rất sốt ruột!" Sốt ruột vì sợ tiền lì xì của bà mối bay mất. Từ Đan Thanh kéo một cái ghế đặt trước mặt Quan Thước Hạ, giống như cai ngục bắt đầu thẩm vấn.
"Không tiến không lùi. Mọi người đừng quá trông cậy vào chén rượu mừng kia. Tớ và Lâm Sùng không có gì hết, nếu có thì đã có lâu rồi."
Quan Thước Hạ vẫn duy trì trạng thái ban đầu, gằn từng tiếng, thẳng thắn trả lời. "Các cậu cũng đừng có khinh thường Quan cô nương, chúng ta không thể chỉ treo đầu trên một thân cây được. Thời bây giờ khác rồi, tớ cũng muốn nam nữ ngang hàng, chúng ta cũng cần ba vợ bốn nàng hầu."
Đồng Đồng lớn tiếng hô hào khẩu hiệu thời đại mới. Từ Đan Thanh lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Bây giờ đến một thân cây nhỏ tớ cũng không tìm thấy, không thể hy vọng đến một rừng rậm. Bé út, cậu và Đồng Đồng đều là người địa phương, Đồng Đồng thì tớ không trông cậy được rồi, bây giờ nó cũng đang trong tình trạng nghèo khổ, cậu kiến thức rộng rãi, giới thiệu cho tớ vài người đi. Tớ cũng không yêu cầu cao, có thể chịu khổ, tiết kiệm, thương yêu tớ là được."
Cô nương Đồng Đồng không phục: "Sao cậu có thể như vậy? Chịu được khổ, tiết kiệm, chỉ cần một ông chú công nhân cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của cậu! Đúng là không có tiền đồ."
"Bé út, tớ cũng muốn." Mạc Lam chớp chớp mắt, khiến Quan Thước Hạ nổi đầy da gà. Quan Thước Hạ cau mày, nhìn Mạc Lam phóng đại trước mắt cô, khó hiểu hỏi: "Cậu chia tay với bạn trai rồi à?"
"Không hề. Yêu xa rất cần khảo nghiệm, tớ cũng cảm thấy cô đơn lắm." Mạc Lam trả lời.
Quan Thước Hạ lắc đầu, nói: "Tớ cũng không muốn bị người ta mang dao đến dọa đâu. Tớ còn muốn giữ cái mạng nhỏ để uống rượu mừng của các cậu nữa."
___________________ Chú thích: [1] Lý Thanh Chiếu (chữ Hán: 李清照, 1084 – 1151), hiệu Dị An cư sĩ (易安居士), là nữ tác gia chuyên sáng tác từ nổi tiếng thời nhà Tống, Trung Quốc. Theo đánh giá của nhà văn Lâm Ngữ Đường (林語堂), thì bà là nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa. (Theo Wikipedia) [2] Câu thơ thuộc bài thơ "Thanh Thanh Mạn" của nữ sĩ Lý Thanh Chiếu. Dịch nghĩa: Chồng chất hoa vàng khắp chỗ, buồn bực nỗi, giờ đây còn ai bẻ nữa. (Theo Nguyễn Xuân Tảo) Dịch thơ: Mặt đất hoa vàng tràn ngập, Nỗi khốn khổ Giờ đây còn ai đỡ đần? [3] Chu Công: tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 – 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông. Trong Luận ngữ còn nhắc đến việc Khổng Tử luôn nằm mộng thấy Chu Công, nếu như lâu mà không thấy mộng thì Khổng Tử cho là mình đã suy rồi. Bây giờ câu nói "Đi gặp Chu Công" được dùng để nói đến việc đi ngủ, nằm mộng.
[4] Tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc).