Qua một trận mưa, mặt đất đều ẩm ướt. Mặc dù hai viên cảnh vệ của ông cụ Ninh không nói cho ông biết việc này nhưng bên ngoài có quá nhiều "chó săn", rất ân cần đến thăm hỏi chuyện cháu độc tôn của ông cụ .
Ông cụ Ninh nghe xong, không mừng cũng không giận, trước tiên tiễn bọn họ ra về rồi cất bước về phía thư phòng, đóng cánh cửa kia lại, rất lâu không lên tiếng. Bà cụ Ninh gõ cửa cũng không để ý. Hai viên cảnh vệ vô cùng lo lắng, gọi điện cho ba mẹ Ninh báo cáo tình huống, hai người cũng "ngựa không ngừng vó" nhanh chóng quay về.
Khi tất cả mọi người nhà họ Ninh trở về, ông Ninh hạ lệnh mọi người vào thư phòng. Không ngoài dự đoán, ông cụ rất tức giận, chỉ vào ba mẹ Ninh, nói: "Anh chị nuôi con khéo thật!", rồi lại chỉ bà Ninh nói: "Bà nuôi cháu khéo thật!"
Ông cụ khó thở đến mức mặt đỏ bừng, cùng với mái tóc hoa râm lại càng đỏ hơn. Ba Ninh và mẹ Ninh vừa nhận phê bình vừa muốn đỡ ông, chỉ sợ ông cụ không thở được mà hôn mê.
"Ba, là chúng con không biết dạy con." Mẹ Ninh cúi đầu, không dám nhìn khuôn mặt tức giận của ông.
"Cả gia đình người ta sống cũng không dễ dàng gì, chỉ có một người đàn ông ra ngoài kiếm tiền. Chị nói xem thằng khốn kiếp kia đâm người ta như vậy, nửa đời sau người ta sẽ thế nào?"
Tay ông Ninh vẫn phát run, không phải sợ hãi mà là tức giận đến không thể khống chế mình, la to một câu: "Đúng là không biết dạy con! Tôi đây sẽ dạy thay anh chị, cũng không sợ việc xấu trong nhà bị truyền ra ngoài, tôi sẽ để người ta đưa thằng bé đi Bắc viện."
Ông cụ Ninh nói rất thoải mái nhưng ba người còn lại rất lo lắng. Bắc viện là nơi nào? Chính là trại giam!
"Không được! Ông già rồi nên hồ đồ hả! Đó là cháu ông đấy!" Bà cụ Ninh vừa nghe liền sốt ruột, cháu mình là miếng thịt trong lòng mình, không che chở nó thì che chở ai?
"Sự nghiệp của Mặc nhi vừa bắt đầu, ông làm vậy không phải là hủy tương lai của nó sao?" Bà ôm ngực, hít sâu mấy hơi mới trả lời ông cụ.
"Không phải nó cũng đã hủy tương lai của người ta ư? Tôi đã quyết, mấy người ai mà xin xỏ giúp nó, tôi cũng xử lí luôn! Cả đám người không làm tôi bớt lo!" Ra khỏi thư phòng, người đầu tiên mẹ Ninh nghĩ đến là Quan Thước Hạ, gọi điện cho cô, muốn cô quay về đại viện một chuyến.
Quan Thước Hạ không từ chối, cô cũng biết vào lúc khí phái người lính của ông Ninh nổi lên, nói được cũng chỉ có cô, bởi vì cô rất hiểu tâm tình người già. Thế nhưng, quay về đại viện, thật sự rất khó xử. Vài năm nay, trừ ngày ba mươi Tết hoặc ngày giỗ ông nội, nếu không cửa đại viện cô cũng tránh xa, càng không có hứng thú. Ngồi trên xe mẹ Ninh phái tới để về đại viện, đường đi cô đã từng rất quen thuộc nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Quan Thước Hạ nhớ rõ xe buýt trường của bọn họ, nhớ rõ xích đu dưới tàng cây, nơi đó cô và ông nội đã từng rất vui vẻ. Khi ông cụ Quan ra đi, Quan Thước Hạ đã trốn khỏi bệnh viện.
Cô không thể chấp nhận chuyện ông lão vẫn luôn cười và nói với cô: "Nhóc con này thật tinh ranh!", vẫn luôn đến ngoại ô phía Tây mua trứng gà cho cô, trong nháy mắt lại không nhúc nhích, tay lạnh như băng tuyết ngàn năm. Cho nên, Quan Thước Hạ rất ghét mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, ngay cả khi sốt 39 gần 40 độ, cô vẫn cố gắng mua thuốc trong hiệu thuốc. Ngày Ninh Mặc gây tai nạn xe, khi bước vào bệnh viện, Quan Thước Hạ phát run, tim đập rất nhanh, cô sợ mình đi vào sẽ gặp một thi thể lạnh băng.
Cô cũng không nhớ đã bao lâu mình không ăn trứng gà, hương vị đã thay đổi, không có sự quan tâm ấm áp, cho dù tự mình chạy tới trang trại ngoại ô phái Tây mua nhưng hương vị vẫn không như xưa. Xe vào trong đại viện, liền đi thẳng đến nhà họ Ninh.
Xa xa chỉ thấy mẹ Ninh lo lắng như kiến bò chảo nóng, đi qua đi lại trước cửa, chưa từng dừng bước. Nhìn thấy Quan Thước Hạ, mẹ Ninh như nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát, nắm chặt tay cô: "Quan Quan, lúc này ông cụ sẽ không nghe ai hết, cháu phải giúp Ninh Mặc, người nhà nạn nhân chúng ta đã cho người đi an ủi, vụ này cũng không hề nhỏ."
"Bây giờ ông đang ở thư phòng ạ?"
Quan Thước Hạ không thể chắc chắn mình sẽ nói được ông, nhưng ít nhất phải thử mới biết. Mẹ Ninh gật đầu, Quan Thước Hạ an ủi bà: "Bác Ninh, bác cũng đừng lo lắng quá, hổ dữ không ăn thịt con, ông nội Ninh cũng sẽ không làm quá đâu. Hơn nữa, bên Bắc viện đều là người quen, nếu Ninh Mặc vào đó họ cũng sẽ không đối xử tệ với anh ấy, phải không?"
Vụ việc này của Ninh Mặc gây hiệu ứng domino, khiến mẹ Ninh sắp mệt chết rồi. Bà tất nhiên là thích Quan Thước Hạ săn sóc nhu thuận, một cô bé tốt như vậy, bối cảnh gia đình cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, làm việc vẫn luôn có lý, có chừng mực. Mở cảnh cửa gỗ dày kia ra, thấy ông Ninh đang ngồi sau bàn, trước mặt là bàn cờ, xem ra đã sớm biết mẹ Ninh sẽ gọi viện binh là cô.
Cô cười hai tiếng, ngồi xuống đối diện. Hai người không ai mở miệng, giống như hai cao tăng đắc đạo, tĩnh toạ kia nhìn chăm chú vào bàn cờ đen trắng. Sau bốn ván cờ, ông Ninh ném quân cờ rầu rĩ nói: "Không phải bọn chúng gọi cháu đến lấy lòng ông sao? Cháu thật không chuyên nghiệp, không nhường ông bước nào!"
"Sao ông biết là cháu đến để biện hộ chứ? Cháu cảm thấy để Ninh Mặc đến Bắc viện cũng tốt, sửa chữa tính tình anh ấy. Ninh Mặc rất thuận buồm xuôi gió, năm đó bác gái học nghiên cứu tâm lý thiếu niên cũng không phải nghiên cứu, bây giờ không phải là có sẵn đối tượng sao? Chúng ta sẽ để Ninh Mặc vào trại giam." Tròng mắt đen láy của Quan Thước Hạ nhìn thằng vào ông.
"Con nhóc này, bây giờ cháu không đau lòng mới là lạ. Ninh Mặc vừa xuất viện sẽ vào tù." Lời nói của Quan Thước Hạ đánh trúng tim đen của ông. Ninh Mặc thuộc loại người trưởng thành sớm, từ nhỏ đã có đường lớn mở sẵn, phải cho nó gặp núi băng để cọ xát trưởng thành, bằng không sẽ giống như tàu Titanic, sẽ chìm.
Nói thế nào thì nó cũng là độc đinh nhà ông, ông không thể nhẫn tâm hủy nó, mấy tên chó săn phía dưới nói với ông chuyện này, ông cũng không thể không dạy dỗ Ninh Mặc một chút, nếu không nó sẽ trở thành nhị thế tổ* đây là điều ông không muốn thấy nhất.
*Nhị thế tổ: Thế hệ thứ hai của gia đình cán bộ cấp cao.
Ninh Mặc coi như là tự mình đi từng bước, cho dù phía sau anh vẫn luôn là bối cảnh gia đình to lớn. Học phí du học, tiền sinh hoạt đều do anh vất vả làm thêm kiếm được, một ngày có thể làm ba việc part-time, không hề ngửa tay xin tiền người nhà. Ninh Mặc cảm thấy bối cảnh gia đình này khiến người ta mệt mỏi.
Anh bỏ ra mười phần công sức làm một việc, người ta đều sẽ cho rằng 90% là dựa vào gia đình mà anh mới có thể được như hôm nay. Anh chọn đi du học không phải vì muốn có cuộc sống hai người với Diêu Đình, hơn nửa là muốn đến một nơi không ai biết mình, để bắt đầu tự lập. Đây là nguyên nhân mà dù anh bị ông nội đánh cũng không thay đổi quyết định, việc này anh chưa từng nói với ai, vẫn chôn sâu trong lòng.
"Ông đánh giá cháu quá cao rồi, cháu là một đứa không tim không phổi." Quan Thước Hạ cười hì hì nói giỡn.
Ông cụ Ninh nghe Quan Thước Hạ nói, dường như nghĩ đến điều gì đó, nghĩ ngợi hồi lâu, ngẩng đầu nhìn vào con ngươi trong suốt của Quan Thước Hạ, thở dài một hơi, nói: "Nhóc con, có rảnh thì về thăm ba cháu đi, cha con cháu cũng sống không dễ dàng gì."
Lúc này đổi thành Quan Thước Hạ im lặng thật lâu, ông Ninh nói tiếp: "Mấy năm nay cháu không ở nhà, ba cháu cũng thường xuyên không về. Ba Ninh Mặc cũng chưa từng liều mạng như vậy.
Chúng ta đều nhìn thấy hết, tất cả không phải do con nhóc cháu không ở nhà sao? Tháng trước ba cháu còn nhập viện, dạ dày không tốt, cũng sắp thủng rồi."
Lời nói của ông Ninh Quan Thước Hạ nghe vào trong lòng nhưng trên mặt vẫn không hề thay đổi: "Ha ha, cháu đã nói cháu là một đứa không tim không phổi mà."
Bữa tối ăn tại nhà họ Ninh, mẹ Ninh tự mình xuống bếp chiêu đãi công thần đã nói giúp với ông cụ Ninh. Ông cụ Ninh cũng tâm bình khí hóa ngồi trên bàn ăn xong bữa cơm. Bà cụ Ninh thế nào cũng cảm thấy rất thích cô nhóc này, không ngừng gắp rau vào bát cô. Bữa cơm này khiến Quan Thước Hạ no căng. Chậm rãi bước ra cửa nhà họ Ninh, Quan Thước Hạ đi đến tàng cây. Cô nhớ rõ có một ảnh chụp với ông nội dưới tàng cây này, đêm đó hai ông cháu chơi xích đu ở đây, chơi đến quên trời đất.
Buổi tối ngày ông nội được hạ táng, Quan Thước Hạ ôm tấm ảnh ngồi trong căn phòng mới trang hoàng lại mà khóc suốt đêm. Cách đó không xa, nhà họ Quan đèn đuốc sáng trưng, có lẽ chủ nhân căn nhà đã về, bọn họ cơm nước xong liền ngồi trên sô pha xem ti vi, hoặc là đang tiếp khách, hoặc là ngồi trên tầng thượng ngắm sao... Mà tất cả mọi thứ đều không hề liên quan đến Quan Thước Hạ cô – một thành viên nhà họ Quan.