Một năm này, Quan Thước Hạ không xuất bản bách khoa toàn thư truyện cười, nhưng có một tạp chí tài chính kinh tế của một lính mới trong lĩnh vực nhà đất bán rất chạy. Tên hại nước hại dân Ninh Mặc xuất hiện trên bìa tạp chí tài chính – kinh tế, người trong nghề mua vì thông tin, người ngoài nghề mua vì hình ảnh. Khi tuần san tài chính – kinh tế bán như tạp chí giải trí, phạm vi kinh doanh của tuần san lại tăng thêm một chuyên mục, người vui nhất đương nhiên là tổng biên tập của tòa soạn đó! Buổi sáng trước khi đi học, Quan Thước Hạ nhận được điện thoại của Lâm Sùng.
"Chiều nay em có tiết không?" Thật ra, Lâm Sùng có thời khóa biểu của Quan Thước Hạ, biết chiều nay cô không có tiết, bình thường đều sẽ nằm ngủ cả buổi chiều trong kí túc xá, không có việc lớn là không ra cửa, gọi điện chỉ là muốn nghe giọng cô một chút.
"Không có, có chuyện gì à?" Năm nay vừa bắt đầu cuộc sống đại học, học kì thứ nhất. Khả năng ngủ của cô nương Đồng Đồng đúng là kì lạ, ba người trong kí túc xá từ 7h30 bắt đầu thay phiên nhau lần lượt lật chăn cô nàng, ân cần hỏi thăm buổi sáng. Thế nhưng, cô nàng này không chịu dậy, các cô đều có tiết vào 8h30", phải đến 8h15" Đông Đồng mới đứng dậy khỏi giường.
Trừ mười lăm phút đi từ kí túc xá đến phòng học, các cô không có một giây để ăn sáng, càng không có thời gian cho Đông Đồng rửa mặt. Kết luận là, các cô muộn học, càng nghiêm trọng hơn là lại đúng vào giờ học của sát thủ – giáo sư Ngũ. Quan Thước Hạ cầm di động vội đi theo Mạc Lam cùng phòng.
"Hôm trước anh về nhà, mẹ anh làm cho em chút bánh hoa quế, muốn đưa cho em một ít."
"Giúp em cảm ơn cô Giản, lần nào cũng làm nhiều món ngon cho em, buổi chiều em sẽ đến lấy." Mỗi người phụ nữ đều có món ăn yêu thích, nhắc đến bánh hoa quế, nếu mẹ Lâm Sùng là thứ hai thì không ai đứng thứ nhất, có thể nói là cấp sư phụ rồi.
"Ừm!"
Lâm Sùng dừng một chút: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé, anh sẽ mang cho em. Hẹn em ở nhà hàng của sinh viên quốc tế tại trường, đến lúc đó anh sẽ gọi lại cho em."
"Được! Em phải đi học rồi, buổi tối gặp lại." Quan Thước Hạ sảng khoái đồng ý lời mời của Lâm Sùng, đối phương cũng khẽ thở phào.
***
Mẹ Ninh gọi đến khi Quan Thước Hạ còn ngồi trong lớp học tích phân và vi phân. Ngồi dưa vào góc cửa sau, để bạn cùng phòng dùng sách che mà chạy ra ngoài. Màn hình di động nhảy lên hai chữ "Bác Ninh", ấn phím nghe màu xanh, trong máy vang lên giọng nói của mẹ Ninh.
"Quan Quan."
Giọng nói ấm áp của mẹ Ninh vang lên, bà vẫn gọi tên này, giọng nói trong điện thoại có vẻ run rẩy, lại vừa cố tỏ ra kiên cường: "Tối qua Ninh Mặc uống say không biết gì, ba giờ sáng lái xe xảy ra tai nạn, hiện đang ở bệnh viện trung tâm."
Mẹ Ninh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Bây giờ bác đang ở Thẩm Quyến, nhanh nhất phải ngày mai mới quay về được, bác trai không thích hợp ra mặt, tin tức bác đã phong tỏa. Quan Quan, bác nhờ cháu đi bệnh viện chăm sóc Ninh Mặc, đừng để nó lại làm ra chuyện gì ngốc nghếch. Bác nghĩ bây giờ chỉ có cháu thích hợp ở bên nó."
"Anh ấy..." Đây là tin xấu, Quan Thước Hạ nói một chữ rồi âm thanh như biến mất, lòng cũng nặng trĩu. Sao lại uống say, khả năng uống rượu của Ninh Mặc được luyện từ năm mười hai tuổi, đừng thấy anh nhã nhặn mà nhầm, anh nổi danh là uống tốt.
"Nó và Diêu Đình chia tay."
Sáu chữ ngắn ngủn lại như sét đánh trên đầu Quan Thước Hạ, đầu cô trống rỗng như thiếu dưỡng khí, điện thoại tiếp tục vang lên giọng mẹ Ninh: "Tuần trước nó và Diêu Đình chia tay. Mấy ngày nay chỉ đến hầm rượu của Tiểu Vũ uống rượu, hôm nay xảy ra chuyện này bác mới biết. A Lạc nói là Diêu Đình muốn chia tay."
Nói đến đây, mẹ Ninh bên kia phát ra âm thanh nức nở.
"Bác Ninh, bác đừng quá lo lắng, bây giờ cháu sẽ đến đó ngay."
"Ừ, cảm ơn cháu, Quan Quan. A Lạc đã ở đó, cháu đến nơi thì gọi cho nó." Trong giọng nói còn kèm theo tiếng sụt sịt.
"Vâng. Cháu đến bệnh viện xem tình hình thế nào rồi sẽ gọi cho bác, anh Ninh Mặc sẽ không sao đâu ạ."
Cẩn thận trấn an người bên kia điện thoại đang khóc sướt mướt, Quan Thước Hạ lại không biết dùng ngôn ngữ nào để an ủi chính mình. Cái tên Diêu Đình đã trở thành cấm kỵ trước mặt Quan Thước Hạ, không phải cô cố ý tránh né mà từ khi Ninh Mặc đi Mĩ, nhóm người Tôn Thư đã không nhắc tới hai chữ này trước mặt cô. Cô cảm thấy mình không cần cố làm ra vẻ kiên cường, gióng trống khua chiêng nói với người ta: "Tôi không sợ Diêu Đình, về sau mọi người cứ việc nói về chị ta trước mặt tôi, tôi cũng không sợ chị ta."
Đối với ai việc này cũng là thừa thãi. "Nhóc con, ra cửa đại viện giúp cô Lí đón Diêu Đình đi. Gặp mặt phải gọi là chị Diêu nhé." Người nói là ba Quan, Quan Thước Hạ bất đắc dĩ buông máy chơi game đi ra cửa.
Còn nhớ Chu Tự Thanh viết trong "Ánh trăng bên hồ sen" như thế này: Phía trên hồ sen, một sắc xanh biêng biếc của lá. Lá xanh nổi trên mặt nước rất cao, tựa như váy áo tung bay của vũ nữ. Tầng tầng lớp lớp lá xanh được điểm xuyết chút sắc trắng, có đóa thướt tha, có đóa ngượng ngùng, tựa như từng hạt minh châu, như ánh sao sáng trên bầu trời, như mỹ nhân vừa tắm xong. Gió nhẹ lướt qua, mang đến một mùi hương thơm ngát, phảng phất như tiếng ca trên lầu nơi xa.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diêu Đình, dùng đoạn văn của ngài Chu Tự Thanh để miêu tả cũng không quá. Váy liền màu lam, chân đi một đôi giày vải trắng, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, cao hơn Quan Thước Hạ rất nhiều, khuôn mặt giống như tác phẩm của một tay điêu khắc lành nghề, từng chi tiết đều vô cùng cẩn thận. Quan Thước Hạ nhìn Diêu Đình vài lần, mở miệng hỏi: "Chị là chị Diêu à?"
"Đúng vậy, chị là Diêu Đình." Cô ta nhả chữ như châu, giọng nói lại nhu hòa thanh thúy, nghe rất êm tai, trong tay xách một túi hành lý. Mùa hè năm đó Quan Thước Hạ không đi quân doanh huấn luyện bởi vì trong nhà có khách. Thoát tục, nhưng sau đó cô mới hiểu, một khi bước vào cánh cửa kia, cho dù là nước cất, chỉ một giọt mực sẽ không nhìn thấy ô nhiễm, nhưng từng giọt từng giọt nhỏ vào, chắc chắc sẽ biến thành đen. Cái gì mà gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, tất cả chỉ là điều vớ vẩn.
Cúp máy, Quan Thước Hạ lấy tốc độ chạy 100m chạy ra cổng trường, bắt taxi đến bệnh viện trung tâm. Trên đường gọi cho Diệp Lạc Thừa xác định vị trí, xuống xe liền chạy vào ngay.
Câu đầu tiên Diệp Lạc Thừa nói với Quan Thước Hạ chính là: "Mạng lớn, không sao!"
Đúng vậy, mạng rất lớn! Gãy hai xương sườn và một chân, não chấn động nhẹ, ngây người hơn hai giờ trên bàn mổ mới tiến vào phòng bệnh cao cấp. Diệp Lạc Thừa có vẻ còn muốn nói, ngập ngừng do dự nhìn Quan Thước Hạ vài lần.
"Nói đi, anh như vậy, em nhìn cũng thấy nghẹn." Quan Thước Hạ vẫy tay, ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh. Cô rất ghét mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, ghét nơi này mang đến cho người ta không phải buồn vui thì là ly hợp. Vừa rồi chạy quá nhanh, thật vất vả mới dừng lại liền dựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ninh Mặc đã chia tay với Diêu Đình." Diệp Lạc Thừa ấp a ấp úng, miệng giống như ngậm ô liu, nói không rõ ràng.
"Em biết rồi." Quan Thước Hạ vẫn không mở mắt, chờ câu tiếp theo của Diệp Lạc Thừa.
"Phát hiện xe Ninh Mặc ở vùng ngoại ô không xa khu công nghiệp, có lẽ là muốn tránh người khác nên cho xe tông vào cột điện, còn đυ.ng vào người bán rau đi chợ sớm, người ta bị thương "một chút"".
Diệp Lạc Thừa bỏ thêm trọng âm vào từ "một chút", không thể không nhắc nhở Quan Thước Hạ việc này không phải việc chính.
Quan Thước Hạ mở to mắt, Diệp Lạc Thừa biết lúc này Quan Thước Hạ đang nóng tính, tuy chưa nói ra nhưng trong mắt đã hiện rõ: "Đừng có dài dòng nữa!"
"Gãy xương cột sống, cắt cụt." Sáu chữ này còn đáng sợ hơn địa phủ, quan tài, quyết định cuộc đời phải ngồi xe lăn của một người. Quan Thước Hạ nghe xong muốn phát điên, tức giận đến tận tim, bất chấp đây là bệnh viện, mở miệng mắng to : "Khỉ thật! Chỉ giỏi gây chuyện!"
Diệp Lạc Thừa chưa từng thấy Quan Thước Hạ tức giận như vậy, liền ngây ngẩn cả người.
"Đã cho người đi báo cho người thân." Cho đến khi Diệp Lạc Thừa rời đi, Ninh Mặc còn chưa tỉnh lại.
Buổi tối, Diệp Lạc Thừa có một bữa tiệc không thể bỏ được, sáu giờ chiều đã rời khỏi bệnh viện. Tìm hai hộ sĩ, một người cho chăm sóc người bị đâm ở tầng sáu. Trên người không có giấy tờ, cho người đi tìm hiểu gần cả ngày cũng không thấy tin tức gì, có lẽ là người dân xa xứ, sống dựa vào bán đồ ăn ở chợ, ban ngày bán đồ ăn sống ở chợ khu công nghiệp.
Ngồi trong phòng bệnh, nhìn chăm chú Ninh Mặc nằm trên giường bệnh. Mày kiếm, cặp mắt luôn sáng ngời, sống mũi cao, còn cả đôi môi này. Điện thoại trong túi không ngừng rung khiến Quan Thước Hạ hồi thần, vừa nhìn tên trên màn hình mới nhớ tới sáng nay đã đồng ý lời mời của Lâm Sùng. Nhẹ nhàng đi ra ngoài, ấn phím nghe, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói của Lâm Sùng.
"Em xảy ra chuyện gì à? Gọi điện đến ký túc xá họ đều nói không thấy em, nói em đã bỏ đi từ tiết vi phân và tích phân." Giọng nói ấm áp của Lâm Sùng lộ ra sự lo lắng. Quan Thước Hạ mới nhớ tới buổi sáng đồng ý lời mời Lâm Sùng, cô đã ném luôn ra sau đầu.
"Vâng, anh Ninh Mặc bị tai nạn xe, bây giờ em đang ở bệnh viện. Ngày mai có tiết của giáo sư Phương, anh giúp em xin phép nhé." Giáo sư Phương là giáo sư khoa của Lâm Sùng, vừa là thầy vừa là bạn, Lâm Sùng và Quan Thước Hạ đều học đại học B, nhưng bây giờ anh đã học nghiên cứu sinh năm nhất.
"Nghiêm trọng không? Anh sẽ đến đó ngay." Trong lòng Lâm Sùng hiểu, lá chắn trong lòng Quan Thước Hạ cao hơn bất cứ ai.
"Không cần, anh Diệp sẽ trở lại ngay, Tôn Thư cũng sắp đến. Ninh Mặc đã ra khỏi thời kì nguy hiểm, không có chuyện gì lớn, thuốc mê còn chưa hết tác dụng nên chưa tỉnh. Hơn nữa, ngày mai anh còn phải đi học, bánh hoa quế cứ gửi cô quản lí kí túc là được, anh đỡ phải đi tới đi lui." Ý từ chối rất rõ ràng, Lâm Sùng không phải thằng ngốc, dĩ nhiên là hiểu rõ.
"Vậy được rồi, có gì cần em cứ gọi cho anh."
"Vâng, cảm ơn anh." Quan Thước Hạ khách khí trả lời.
"Từ bao giờ mà chúng ta trở nên khách khí như vậy, Thước Hạ." Khi nói câu này, Lâm Sùng cảm thấy tim đau đớn, song vẫn phải gượng cười, dùng ngữ điệu vui đùa hỏi Quan Thước Hạ.
"Haha, anh Lâm Sùng, lịch sự cũng không ai chê trách mà!" Quan Thước Hạ cũng cười đáp lại.
Cúp điện thoại, Lâm Sùng vừa ngồi chờ trong nhà hàng hai giờ lại tiếp tục ngây người thêm hai giờ nữa. Gọi một ly cà phê, cạn đáy, thêm một chén, lại thêm một chén.
Đổi "Đỗ Khang" trong câu "Giải sầu hãy uống rượu Đỗ Khang" thành "cà phê". Trong đầu hiện lên hình ảnh, từng hình một, đều là Quan Thước Hạ. Là Quan Thước Hạ cười như thiên sứ cho anh kẹo ăn, là Quan Thước Hạ bỏ cà rốt vào khay cơm của anh, là Quan Thước Hạ theo anh học bơi lội, là Quan Thước Hạ vì trốn tránh không làm đề toán mà làm xấu, làm nũng....
Đối với Lâm Sùng, Quan Thước Hạ là gió, là ảnh, tốt đẹp mà rất khó truy đuổi. Nếu lấy mưa rào có sấm chớp để hình dung tình cảm của Ninh Mặc dành cho Quan Thước Hạ, vậy thì Lâm Sùng chính là mưa xuân, rất trâu bò, luôn không để người khác phát hiện nhưng sẽ vây quanh bạn rất lâu. Khi Ninh Mặc tỉnh lại đã là chín giờ tối, Tôn Thư vừa hay đem bữa tối cho Quan Thước Hạ đến. Gọi bác sĩ và điều dưỡng, bị gây sức ép một trận, xác định không có phản ứng gì khác lạ, bác sĩ mới rời đi.
Ninh Mặc si tình, trong trí nhớ Quan Thước Hạ vẫn luôn như vậy. Mùa hè năm ấy, để có thể ở cùng một nơi với bạn gái âu yếm, Ninh Mặc ầm ĩ với người nhà vài lần. Ba Ninh tuy không nói gì nhưng huyết áp bị tăng hai lần, nằm viện hai ngày. Ông cụ Ninh – nguyên soái Ninh rút cây thước dày 5cm ra. Quan Thước Hạ thật sự không đành lòng, Tôn Thư cũng không nhẫn tâm nhìn. Tôn Thư mở cà mèn ra bày đồ ăn lên bàn, gọi Quan Thước Hạ còn chưa ăn tối lại đây ăn, bữa tối thành bữa khuya.