Chương 19

Mùa đông bắt đầu, trên đường tràn ngập áo khoác rất dày, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ đi dạo. Mẹ Quan giống như người cuồng mua sắm thế kỉ XXI, không bỏ qua cửa hàng nào, dường như hận không thể ướm tất cả váy áo lên người con gái mình. Trong lòng Quan Thước Hạ đầy nghi vấn vẫn rầu rĩ không vui, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Cô bé không muốn hỏi lại một lần, bởi vì chính cô cũng chắc chắn đến 85% đáp án. Từ cuối tuần đến nay, mẹ Quan vẫn chen chúc trên giường với cô bé, ban đêm sẽ ôm cô bé đi ngủ. Ông cụ Quan và ba Quan càng trở nên trầm mặc, ánh mắt ông cụ Quan nhìn cô bé luôn vẻ oán trách, muốn nói lại không biết nói thế nào.

Nữ sĩ Thước Dương luôn dùng tư cách mẹ để vây quanh cô bé, muốn cảm hóa cô bé, còn thường xuyên nói về nước Mĩ – quốc gia bên kia bờ Thái Bình Dương. Vài lần, nửa đêm đều có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện rất nhỏ, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy gương mặt trắng ngần, trên người mặc áo ngủ mỏng manh cầm điện thoại. Tiếng Anh, đôi khi lại pha vài câu tiếng Trung, giọng nói bị đè thấp xuống, sợ đánh thức Quan Thước Hạ đang ngủ say. "OK, I will be back soon." (Ok, em sẽ quay lại sớm.) C

âu này Quan Thước Hạ có thể nghe hiểu, không uổng công làm rùa biển nhỏ [1]. Thời gian trôi qua rất nhanh, nó sẽ không vì ai mà dừng lại nửa giây. Sau khi tất cả mọi người đều biết đáp án, báo cho bạn biết lựa chọn của bạn là kết quả trận đấu, bạn sẽ ngây ngốc, sau đó bắt đầu hận họ. Đương nhiên, mọi người ở đây là chỉ đàn ông nhà họ Quan và nữ sĩ Thước Dương. Nữ sĩ Thước Dương muốn trở về Mĩ đón lễ Giáng sinh, thời gian đã quyết định, là ngày hai mươi hai tháng mười hai. Mà hôm nay đã là ngày hai mươi, Quan Thước Hạ quay đầu nhìn lịch, bĩu môi. Nghệ thuật gia vĩ đại người Italia, Leonardo Da Vinci, bức họa "Bữa ăn tối cuối cùng" [2] được ông vẽ trực tiếp trên tường nhà ăn một tòa tu đạo viện ở Milano. Mười hai môn đồ ngồi dọc theo bàn ăn, tạo thành bốn tổ, Jesus ngồi ở trung tâm. Bàn ăn có mười ba người, đây là bữa ăn cuối cùng họ ngồi với nhau. Và, hôm nay cũng là bữa tối cuối cùng của ba người bọn họ, ông cụ Quan không tham gia, diễn viên trong trò chơi này là ba Quan, nữ sĩ Thước Dương và kết tinh "tình yêu" của hai người – Quan Thước Hạ.

Bàn gỗ rất dài, trên bàn là đồ ăn Pháp. Khi đó phong cách ngoại quốc còn chưa thực sự lưu hành, nhà hàng chính tông như thế này chỉ cung cấp cho lãnh sự nước ngoài. Sở dĩ ba Quan chọn nhà hàng này là vì thời gian bữa ăn của Pháp rất dài. Truyền thống Pháp có mười ba món ăn, từ khai vị đến điểm tâm ngọt, bữa ăn kéo dài đến hai giờ, đây là thời gian ba Quan muốn giữ lại. Anh yêu một lớn một nhỏ trước mặt, yêu họ nên tôn trọng quyết định của họ. Ông cụ Quan cầm cán bút chỉ vào anh, mắng anh xứng đáng bị thế.

"Thước Hạ, ba và mẹ con quyết định xa nhau. Ba mẹ tôn trọng ý kiến của con, con muốn ở cùng ba hay mẹ?" Quan Thước Hạ hơn mười tuổi nghe thấy hai chữ "xa nhau" liền nghiêm mặt ngồi trên ghế, không nói một tiếng, cô bé hiểu ý nghĩa của từ này. Đoàn viên trước đó chẳng qua là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại Quan Thước Hạ mới phát hiện sự thật là một cơn ác mộng, tới quá nhanh, quá đột ngột.

"Nếu con theo mẹ quay về Mĩ, ngày nghỉ vẫn có thể trở về thăm ông nội." Nhất cử nhất động của Quan Thước Hạ trở thành sự chú ý của hai vợ chồng. Mẹ Quan, à không, nữ sĩ Thước Dương bổ sung một câu.

Ba Quan ngồi không nhúc nhích nhìn chằm chằm Quan Thước Hạ, ánh mắt thật sự xa xăm. Ép mình không đứng lên chạy ra ngoài, cô bé hít sâu một hơi, nói: "Con cần thời gian suy nghĩ, tối mai con sẽ trả lời hai người."

Sự bình tĩnh của cô bé không giống như biểu hiện bên ngoài, hai tay nắm chặt dưới bàn, gân xanh nổi rõ lên.

"Được, mẹ sẽ đặt vé mười giờ ngày mốt." Ba người không ai lên tiếng nữa, bình tĩnh ăn xong mười ba món ăn. Quan Thước Hạ ăn như ăn sáp, vô vị, trong đầu như có một hàng xe dài tắc nghẽn khiến người ta thấy khó chịu.

"Tôm nhỏ, sao em lại ở đây? Đã muộn thế này rồi còn không về nhà à?" Người nói chuyện là Ninh Mặc, xa xa nhìn thấy Quan Thước Hạ ngồi thẫn thờ một mình trên xích đu dưới tàng cây. Trải qua bữa tối dài hai giờ năm mươi phút, hơn chín giờ quay về nhà. Không khí trong nhà áp lực khiến người ta không thở được, không thấy ông cụ Quan, qua khe cửa phòng ngủ lộ ra ánh sáng nhưng không có tiếng động gì.

Ba Quan đi vào thư phòng, khép cửa lại, còn mẹ Quan đi vào phòng cho khách, cũng im lặng. Cuối cùng cô bé lựa chọn đi ra ngoài nhận lễ rửa tội của gió lạnh. Đã lâu không gặp Ninh Mặc, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, đáng tiếc cô bé lại không có tâm trạng nào. Ngẩng đầu nhìn Ninh Mặc, lại di di cát dưới chân, không trả lời cũng không lên tiếng.

Tin mẹ Quan trở về Ninh Mặc đã biết, đáng tiếc gần đây cậu phải tham gia thi toán, thầy giáo dạy thêm rất nhiều nên mỗi ngày đều về rất muộn. Về đến nhà cũng không có cơ hội gặp Quan Thước Hạ, vốn đang định bớt thời gian sang nhà họ Quan ăn bữa cơm, thuận tiện gặp mẹ Quan trong truyền thuyết.

"Còn học người ta im lặng nữa chứ!" Thấy Quan Thước Hạ không lên tiếng, Ninh Mặc cũng lo lắng, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Lại ngẩng đầu, Ninh Mặc nhìn thấy ánh mắt cố nén nước mắt của Quan Thước Hạ, nước mắt như trân châu rơi xuống chân cậu. Đàn ông có hai loại, dỗ dành phụ nữ và không dỗ dàng, tiếc rằng Ninh Mặc là loại người thứ hai. Nhìn thấy cô bé bảy tuổi biểu diễn trên sân khấu, ngồi trước đàn dương cầm như một thiên thần lạc xuống trần, khi đó từ trong xương cô bé đều là sự kiên cường. Giờ đây cô bé khóc sướt mướt như một con búp bê yếu ớt.

"Mặc Mặc, mẹ mình nói phải rời khỏi ba mình. "Xa nhau", cậu hiểu không?"

Cô bé nức nở, tay giữ chặt áo khoác của Ninh Mặc, lại nói tiếp: "Bọn họ sẽ ly hôn, mình không muốn bọn họ xa nhau nhưng mình không làm được gì." Ninh Mặc mở hai tay ra ôm cô bé vào lòng, nước mắt làm ướt áo cậu, cô bé nức nở chôn trong lòng cậu.

"Tôm nhỏ, em còn nhỏ, đó là việc của người lớn." Ninh Mặc nhẹ nhàng vuốt tóc Quan Thước Hạ, muốn giúp cô bé bình tình lại. Tin tức này thật kinh động, cậu là người ngoài cũng không nhẫn tâm nhìn gia đình này ly tán. Quan Thước Hạ khóc mệt mỏi trong ngực Ninh Mặc, cậu không có dị nghị với yêu cầu đưa cô bé về nhà của Ninh Mặc.

Cô bé đi trước, Ninh Mặc đi theo phía sau. Đêm, đen kinh người! Đèn đường màu cam cũng không làm người ta ấm áp lên. Gió lạnh thấu xương luồn vào qua những khe, gió lạnh xuyên thấu qua lòng bàn chân xông thẳng vào lòng. Đến thềm đá trước cửa, Quan Thước Hạ quay đầu nhìn Ninh Mặc hồi lâu, đôi mắt tràn ngập chân tình. "Nếu mình đi Mĩ, cậu có nhớ mình không?" Những lời này làm người nào đó cả đêm không ngủ, trong đầu như có băng đĩa, cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy.

___________________

Chú thích: [1] Rùa biển: người đi nước ngoài trở về. [2] Bữa ăn tối cuối cùng (tiếng Ý: Il Cenacolo hay L"Ultima Cena) là bức bích họa nổi tiếng của danh họa Leonardo da Vinci. Tác phẩm được sáng tác vào khoảng năm 1495 đến 1498. Bức bích họa miêu tả trai phòng của Tu viện Santa Maria ở thành phố Milano.