Năm rưỡi, khi nghe thấy giọng nói vang dội của Hồ Đĩnh thúc giục, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vội vã đi giày chạy ra cửa. Đã đến giờ tập trung ăn cơm, đội ngũ bắt đầu xuất phát. Bàn ghế thống nhất, tất cả đều là ghế gỗ dài, sắp xếp chỉnh tề trong đại sảnh, mỗi chiếc bàn cách nhau một khoảng.
Nhóm bộ đội mặc quân trang chỉnh tề đi xuyên qua khoảng trống ấy, cầm khay ăn trong tay, cơm trắng, rau dưa xanh xanh đỏ đỏ, thịt kho tàu nhiều mỡ, nhìn mà chảy nước miếng.
"Trưởng nhóm dẫn đội ngũ của mình xếp hàng đi lấy cơm."
Hồ Đĩnh đi cuối cùng, hai mấy đứa trẻ đứng chật cả cửa đại sảnh. Ninh Mặc dẫn một số người tới cửa sổ, ý bảo các bạn nữ đứng sau bắt đầu trước. Chung Tĩnh Quân chậm rãi bước đi trước, khi bưng khay đi qua còn lườm Quan Thước Hạ đứng bên cạnh.
Bạn nhỏ Quan không chú ý lắm, vì cơm trưa không ăn nhiều nên cô bé đói muốn ngất rồi, nhìn một khay đầy thịt mà nước miếng chảy ròng ròng. Đến khi Ninh Mặc đứng cuối cùng lấy cơm xong, tám người bọn họ đã ngồi giữ chỗ chờ cậu.
Quan Thước Hạ cười vỗ vỗ vị trí bên người, lấy lòng nói: "Thấy mình nghĩa khí chưa, còn giữ chỗ cho cậu." Ninh Mặc đặt khay cơm rồi ngồi bên cạnh.
Cậu nghĩ thầm, Quan Thước Hạ cười gian trá như vậy chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Còn chưa cầm đũa lên đã thấy từng miếng cà rốt bay qua bay lại giữa cậu và Quan Thước Hạ.
"Hừ, anh biết ngay không có chuyện gì tốt. Em không ăn cà rốt!" Ninh Mặc gắp một miếng cà rốt đưa lên miệng. Tiếp tục gắp cho đến khi trên khay cơm không còn màu đỏ, Quan Thước Hạ mới cảm thấy mỹ mãn cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu nhiều mỡ cho vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ kia làm người ta rất muốn cho cô bé một quyền.
"Mặc Mặc, cậu cũng vậy thôi." Quan Thước Hạ chỉ chỉ mấy cọng hành bị Ninh Mặc xếp một bên.
"Ăn đi, không được lãng phí lương thực, không được kén ăn, khay của ai còn để thừa thì tự động chạy ba vòng rồi quay về." Giọng nói cảnh cáo của Hồ Đĩnh vang lên bên tai.
Sau đó Quan Thước Hạ thấy mấy người trên bàn đều cau mày. Ví dụ như, tiểu thư Chung Tĩnh Quân gắp thịt kho tàu lên, vẩy vẩy hai cái rồi cho vào miệng, cố gắng nuốt xuống, bị nghẹn đỏ cả hai mắt, uống thật nhiều nước;
Ninh Mặc trộn hành vào cơm cũng như nuốt cả quả táo; Tôn Thư rơi lệ nhìn khay đầy rau xanh; còn cậu bé ngồi bên cạnh Tôn Thư đã ăn hết sạch đồ ăn, chỉ còn lại toàn cơm, đang rơi lệ một mình.
Quan Thước Hạ cảm thấy may mà mình đủ nhanh tay lẹ mắt, gắp tất cà rốt cho Ninh Mặc. Nếu không cũng phải chịu khổ như vậy, trong lòng lại cầu nguyện trên khay cơm sẽ không bao giờ xuất hiện màu đỏ nữa.
Ninh Mặc nghĩ thầm trong lòng, lần sau sẽ không bao giờ giúp cô bé ăn cà rốt nữa, khuôn mặt vui sướиɠ khi người gặp họa của cô bé thật đáng đánh. Mặt trời mùa hè không xuống núi sớm như vậy, một đám người ăn xong cơm chiều, chân trời vẫn còn ráng chiều nhuộm cả chân trời thành màu đỏ.
Một vài bộ đội đang ngồi trên sân, không đội mũ, mái tóc ngắn càng lộ rõ, to giọng hát: "Mặt trời lặn, rặng mây phía tây đỏ rực..."
"Để đại đội trưởng Hồ của chúng ta hát một bài, mọi người thấy có được không?" Một binh lính không biết tên chạy đến bên người Hồ Đĩnh nói.
Mọi người nhất loạt hô: "Được."
"Vỗ tay hoan nghênh. Các em nhỏ, vỗ tay nhiệt liệt lên."
Hồ Đĩnh không tình nguyện bị đẩy ra giữa, mở miệng hát: "Tôi, tham gia quân ngũ, có xá gì..."
Một câu còn chưa hát hết đã làm không ít người cười. Có người cũng không dám cười, phỏng chừng là cấp dưới của Hồ Đĩnh nhưng nhịn cười cũng rất vất vả. Hồ Đĩnh cũng không chịu nổi đả kích liền chạy về trong đám đông.
Đúng là lệch nhịp, chạy đến bên khe suối. Người ta hát một câu sai hai nhịp đã thấy dọa người, huấn luyện viên Hồ Đĩnh hát tám chữ, lệch cả tám, 囧. Mọi người hòa thuận vui vẻ ngồi trên cỏ, nhìn mặt trời từ từ lui xuống bên kia núi, nhìn ánh nắng chiều chậm rãi bị bóng đêm thay thế, nhìn mặt trăng dần dần treo mình trên bầu trời đêm, nhìn sao nhấp nháy...