Hạ Miểu Miểu, một con đ.ĩ nhỏ d.âm đ.ãng, hết lần này đến lượt khác bị đàn ông câu dẫn. Một thanh mai trúc mã lúc nào cũng vâng lời cô. Một anh trai ruột “thầm yêu” cô. Một thầy giáo trẻ dạy thay ở trên lớp. Một học bá ngồi cùng bàn thâm trầm. …
“Tôi cho cậu ăn không no, nên cậu phải kiếm thêm người khác sao?” Quý Tuân nhíu mày, vừa thúc vừa hỏi. Quý Tuân nuốt nước bọt, không ngừng đâm vào, giọng khàn đi, “Nhìn đi, nhìn cậu trong gương ấy, nhìn xem tôi chơi cậu lên đ.ỉnh như thế nào.” Cùng lúc đó, Giang Cảnh Nghiêu vừa tới dưới lầu. Anh không rõ vì sao Miểu Miểu tự dưng chia sẻ định vị cho mình, nhưng vẫn chạy đến xem sao. Giang Cảnh Nghiêu bấm chuông cửa hồi lâu nhưng vẫn không ai ra mở cửa nên thử đẩy cửa đi vào. Cổng không khóa. “Giang Cảnh Nghiêu!” Miểu Miểu gấp gáp mở miệng, cánh tay đưa lên định che cơ thể lõ.a l.ồ lại buông xuống. Chuyện đến nước này, che hay không che có gì khác nhau? Quý Tuân cong khóe môi cười, lạnh lùng liếc Giang Cảnh Nghiêu, trong mắt tràn đầy sự đắc ý. Giang Cảnh Nghiêu khẽ “Xùy” một tiếng, ánh mắt thâm trầm, cởi qu.ần l.ót, cây gậy thịt sưng to không chịu được nữa bung ra ngoài. Tiểu huyệt run lên, trên cổ họng cũng bị chặn cứng ngắc đến ngứa ngáy, Miểu Miểu muốn kêu lên nhưng không phát ra được câu nào. Cô giãy dụa muốn ngẩng đầu tìm chút không khí nhưng bị Giang Cảnh Nghiêu túm chặt lấy ót, không di chuyển được. Miểu Miểu ứa nước mắt, cùng lúc chịu đựng những cú thúc từ cả hai người đàn ông. .
Quý Tuân dùng sức lấy tay banh cặp mông của cô, ánh mắt đỏ rực chằm chằm nhìn vào cửa huyệt trắng nõn đang căng ra, vừa đẩy hông thật nhanh vừa đánh mạnh lên mông Miểu Miểu. Hai tay Giang Cảnh Nghiêu ôm chặt eo và lưng của Miểu Miểu, nửa thân trên của hai người dính sát vào nhau.