Chương 55: Cô muốn cướp con trai của tôi?

Chiến Cảnh Hi cũng đang lo lắng khi Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy cậu sẽ bị dọa.

Cho nên cậu bé vội vàng mò mẫm trong túi áo lấy bộ đồ trang điểm Mộ Nhạc Nhạc đưa cho cậu, kẻ lại lông mày, còn tô một lớp son môi thật dày.

“Là con trai của cô thì cũng không thể ngược đãi như vậy chứ?” Mộ Minh Nguyệt nghe tiếng trẻ con kêu cứu trong lòng cô liền mềm nhũn, chỉ trích nói với Thẩm Tư Viện.

Thẩm Tư Viện khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo hừ lạnh một tiếng: “Mộ Minh Nguyệt, cô là cái thá gì mà dám lên mặt dạy tôi cách giáo dục con ở đây? Con trai của tôi, tôi muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, cô còn muốn nhúng tay vào à?”

“Hu hu…” Chiến Cảnh Hi cố ý khóc to.

Mộ Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì cực kỳ lo lắng, cho dù gặp một đứa bé bị ngược đãi trên đường cô cũng sẽ đau lòng muốn khóc.

Cho nên, chuyện này cô nhất định phải can thiệp!

Cô tiến lên phía trước muốn ôm lấy Chiến Cảnh Hi từ chỗ Tống Thanh nhưng lại bị Tống Thanh đẩy ra: “Mộ Minh Nguyệt, cô đừng có lo chuyện bao đồng! Đây là con trai của Tư Viện, cô muốn cướp đi sao?”

“Các người đánh thằng bé, tôi nhất định phải can thiệp!” Mộ Minh Nguyệt nói.

“Người xấu, buông tôi ra!” Chiến Cảnh Hi thấy mẹ của Mộ Nhạc Nhạc đến cứu cậu bé liền thấy cực kỳ cảm động nên dùng hết sức mình giãy ra khỏi tay Tống Thanh.

Nhưng Tống Thanh vẫn ôm chặt lấy cậu, lực độ kia giống như muốn ghìm chết cậu bé.

Trong lúc nguy cấp Chiến Cảnh Hi chợt nảy ra một cách, há miệng cắn vào tay Tống Thanh.

“A!”

Ngay lập tức một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tống Thanh căm tức nói: “Tên sói mắt trắng nhà mày, lúc đầu tao không nên nuôi mày! Mày vậy mà dám cắn tao!”

Chiến Cảnh Hi nhân lúc Tống Thanh kêu đau liền chạy ra phía sau lưng Mộ Minh Nguyệt nhanh như làn khói, ôm chặt lấy hai chân Mộ Minh Nguyệt nhỏ giọng nức nở.

Cậu thế mà lại giả bộ khóc!

Đều học từ Mộ Nhạc Nhạc cả!

Hình tượng của cậu bé coi như hoàn toàn mất hết rồi!

“Chiến Cảnh Hi, mày qua đây cho tao! Nếu như bố mày không nhìn thấy mày nhất định sẽ lo lắng tức giận!” Thẩm Tư Viện thấy thằng nhóc thối Chiến Cảnh Hi chạy đến dán vào người Mộ Minh Nguyệt, gương mặt cô ta cực kỳ phẫn nộ, mí mắt như muốn rách ra!

Cô ta đối xử với đứa con hoang này tốt như vậy nhưng nó lại báo đáp cô ta như thế này?

Hơn nữa lại còn chạy tới tìm Mộ Minh Nguyệt kêu cứu!

Thực sự là làm cô ta tức chết rồi!

Tuyệt đối không thể để Mộ Minh Nguyệt mang Chiến Cảnh Hi đi!

Chuyện khiến cô ta lo lắng hơn chính là mẹ con bọn họ nhận ra nhau!

“Tốt nhất các người nhanh chóng đi đi, nếu như không đi đợi lát nữa tôi sẽ nói với bố là các người ngược đãi tôi.” Chiến Cảnh Hi nhô đầu ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Viện cùng Tống Thanh nói.

Thẩm Tư Viện nghe vậy nhíu chặt lông mày.

“Tao lại sợ thằng nhóc con như mày sao? Mày cảm thấy bố mày sẽ tin tưởng một thằng nhóc ăn nói bậy bạ à?” tuy nhiên Tống Thanh lại không để tâm đến Chiến Cảnh Hi.

“Ồ, vậy sao? Tôi tin chắc rằng cảnh mấy người đánh tôi chửi tôi lúc nãy đều bị camera quay lại hết rồi.” Chiến Cảnh Hi chỉ chỉ camera ở bên kia nói: “Còn có cái danh ngôi sao lớn của cô cũng không cần làm nữa.”

Thẩm Tư Viện nghe xong sắc mặt liền chìm xuống.

Cô ta vội vàng kéo vành mũ xuống tránh né camera giám sát.

“Các người còn không đi thì tôi liền gọi bố tôi đến trừng trị các người!” Chiến Cảnh Hi thấy hai người phụ nữ đáng ghét kia còn chưa đi, cậu bé mở miệng uy hϊếp.

Thẩm Tư Viện nghe vậy tức đến nghiến răng, lo lắng kéo tới sự chú ý của fan hâm mộ, cô ta lôi kéo Tống Thanh rời khỏi cửa hàng.

Sau khi hai người Thẩm Tư Viện rời đi, Mộ Minh Nguyệt nhanh chóng ngồi xuống nghiêm túc nhìn Chiến Cảnh Hi.

Lúc nhìn thấy Chiến Cảnh Hi cô có chút sửng sốt, sao lại giống như một con mèo hoa mặt mũi lấm lem thế này?

Lúc đầu cô cho rằng mình sẽ không thích đứa con của Thẩm Tư Viện, nhưng khi thật sự nhìn thấy thằng bé, cô chẳng những không chán ghét mà ngược lại còn có chút cảm thông.

Nếu như đứa bé này theo Thẩm Tư Viện thì sẽ hỏng mất, nhất định sẽ bị Tống Thanh cùng Thẩm Tư Viện dạy hư.

Không có sự dạy dỗ của Tống Thanh thì Thẩm Tư Viện cũng sẽ không trở thành kiểu người chanh chua thâm độc như vậy.

“Cháu chính là con trai của Chiến Vân Khai?” Mộ Minh Nguyệt nhìn đôi mắt sáng như sao kia của Chiến Cảnh Hi thì có chút ngây ngẩn, quả nhiên là gen của Chiến Vân Khai, lớn lên đẹp như vậy.

Đôi mắt này có chút tương tự với Nhạc Nhạc nhà cô.

“Vâng.” lần đầu tiên Chiến Cảnh Hi lấy thân phận thật của mình đối mặt với Mộ Minh Nguyệt nên có chút căng thẳng, ngại ngùng gật gật đầu.

“Sao anh ta lại yên tâm để cháu một mình ở đây?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.

Chiến Cảnh Hi cúi đầu nói: “Bố của cháu bị bệnh rồi, cháu đến thăm bố, bố còn hung dữ với cháu nói không muốn nhìn thấy con trai của Thẩm Tư Viện, vì thế nên vừa rồi cháu mới tức giận với mẹ.”

Tất nhiên nửa câu sau là do Chiến Cảnh Hi bịa ra.

Vì muốn giành được sự đồng tình của Mộ Minh Nguyệt.

“Sao anh lại đối xử với cháu như vậy chứ?” Mộ Minh Nguyệt nghe Chiến Cảnh Hi nói xong liền tin tưởng không chút nghi ngờ.

Cho dù như thế nào thì Chiến Cảnh Hi cũng là máu mủ của anh, sao anh có thể đối xử với một đứa bé như vậy?

Nếu như anh biết được sự tồn tại của Nhạc Nhạc, muốn mang Nhạc Nhạc đi, có phải cũng sẽ khiến cho Nhạc Nhạc của cô phải chịu đựng những lời lẽ vô tình như vậy?

Thậm chí còn trút tất cả hận thù đối với cô lên người Nhạc Nhạc?

Nghĩ tới đây trong lòng Mộ Minh Nguyệt mắng thầm Chiến Vân Khai một câu.

“Vâng, bố thường xuyên hung dữ với cháu.” Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Minh Nguyệt mắc câu cậu bé liền thêm mắm dặm muối nói: “Bố không thích cháu, mẹ cũng không thích cháu, bà ngoại còn đánh cháu nữa, trên thế giới này chẳng có ai thích cháu cả…”

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy trong lòng đau nhói, cô thấy đứa trẻ mềm mại đáng yêu tội nghiệp như vậy liền nhanh chóng ôm cậu bé vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, cô thích cháu mà.”

Thứ trẻ con cần nhất chính là một cái ôm chứ không phải là quở trách.

Chiến Cảnh Hi nghe thấy câu nói của Mộ Minh Nguyệt, mũi có chút cay cay, vành mắt ửng đỏ, không kiềm chế được rơi nước mắt!

“Hu hu!”

Lần này Chiến Cảnh Hi thật sự khóc!

Lần đầu tiên bị oan ức được an ủi được ôm, cậu bé thật sự rất cảm động!

Cảm giác này từ trước tới giờ đều chưa từng thử qua!

Cậu bé nghĩ, đây chính là cảm giác của mẹ đi?

Tại sao cậu bé lại cảm nhận được hương vị của mẹ trên người Mộ Minh Nguyệt?

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, cô mang cháu đi tìm bố nhé.” Mộ Minh Nguyệt vội vàng nói.

“Hu hu hu!” Chiến Cảnh Hi vừa nghe thấy phải đi tìm Chiến Vân Khai thì cậu bé lập tức khóc lớn hơn!

Vốn dĩ cậu bé đi tìm Mộ Nhạc Nhạc nhưng không ngờ rằng sẽ gặp Mộ Minh Nguyệt ở cửa hàng.

“Cháu không muốn đi tìm bố… bố xấu lắm…” Chiến Cảnh Hi khóc lóc nói: “Cô mang cháu về nhà có được không?”

Mộ Minh Nguyệt sững sờ, mang Chiến Cảnh Hi về nhà?

Nếu như để Chiến Vân Khai biết được liệu có tố cáo cô bắt cóc con trai của anh?

“Chị ơi, chị ơi, chị mang em về nhà có được không?” Chiến Cảnh Hi ôm lấy cổ Mộ Minh Nguyệt, lần đầu tiên làm nũng.

Không biết tại sao ở trước mặt Mộ Minh Nguyệt cho dù cậu bé làm gì cũng vô cùng tự nhiên, muốn gì làm nấy, dường như đây chính là tính cách vốn có của cậu bé.

“Được.” Mộ Minh Nguyệt cũng không nhẫn tâm nói lời từ chối, dẫn Chiến Cảnh Hi về nhà.

Lúc Mộ Minh Nguyệt vừa về đến nhà, còn chưa ấn chuông cửa thì Mộ Nhạc Nhạc đã chạy ra mở cửa rồi, vui mừng lao ra muốn ôm lên cao hôn hôn: “Mẹ… mẹ…”

Mộ Nhạc Nhạc vừa mở cửa liền nhìn thấy mẹ mình ôm một đứa bé xấp xỉ tuổi mình, gương mặt cậu bé ngay lập tức liền sụp xuống.

Vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ hỏi: “Mẹ ơi, vậy mà mẹ lại giấu con nuôi chó ở bên ngoài?”

Mẹ ơi!

Ai nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ ra ngoài một lát thôi tại sao mẹ của cậu bé lại có thêm một đứa con rồi?