Chương 329: Đưa em đi gặp một người

Phòng khách.

Quản gia Trình bưng một ly cà phê đi vào: “Cậu chủ, nghe nói gần đây khuôn mặt của Tiểu Điềm Điềm trong giới giải trí là thành quả của M Nhất Đao, gần đây cô ấy hoạt động ở Vân Thành.”

“Ừm, tìm được M Nhất Đao thì có thể tìm được bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ cho tôi lúc trước, tôi phải gặp mặt cảm ơn.” Chiến Vân Khai vuốt ve khuôn mặt, ánh mắt sâu thẳm làm cho người ta không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.

“Cậu chủ, M Nhất Đao đột nhiên tới Vân Thành, có phải là vì thiếu tiền hay không?” Quản gia Trình hỏi.

Phải biết rằng M Nhất Đao là học trò của thần y thẩm mỹ đã gác kiếm, phí phẫu thuật của bọn họ vô cùng cao.

Nghe nói chỉ cần bọn họ nhận lời cũng là lúc thiếu tiền.

Cho nên rất nhiều người muốn thông qua phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi cuộc đời, mỗi ngày thắp hương bái Phật cầu xin bọn họ sớm thiếu tiền để nhận đơn hàng.

“Chuyển tiền cho thần y.” Chiến Vân Khai nói.

“Cậu chủ, thần y thích giao dịch bằng tiền mặt…” Quản gia Trình ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Chiến Vân Khai.

Hôm sau, sáng sớm.

Mộ Minh Nguyệt ngủ một giấc đến sáng, cô ăn bữa sáng xong thì ra ngoài.

Chiến Vân Khai phái quản gia Trình đưa Mộ Minh Nguyệt đi làm, quản gia Trình chờ ở gần Tập đoàn Mộ Thị rất lâu cũng chưa thấy mợ chủ rời đi.

Đúng giờ ông ấy báo cáo tình hình cho Chiến Vân Khai.

Mộ Minh Nguyệt cũng biết Chiến Vân Khai phái quản gia Trình đến giám sát mọi hành động của mình.

Nhưng hôm nay cô có nhiệm vụ quan trọng phải làm.

Đó là phẫu thuật thẩm mỹ cho Thẩm Tư Viện.

Cô rời đi từ cửa sau, lên xe Maybach màu đen, xe chạy ra ngoài.

Sáng sớm Thẩm Tư Viện đã chờ trong bệnh viện, lần này cô ta che chắn kín mít.

Mộ Minh Nguyệt đeo kính râm, đi giày cao gót, được các bác sĩ vây quanh đi vào lối dành cho nhân viên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Tư Viện đang chờ đợi.

Thẩm Tư Viện nhìn dáng người và khí thế của bác sĩ kia phóng khoáng như tiên, một người phụ nữ hoàn mỹ như thế đã tạo ra các tác phẩm nghệ thuật cho loài người.

Sau ngày hôm nay, cuộc đời của cô ta sẽ thay đổi.

Mộ Minh Nguyệt, cô chờ đó cho tôi!

Lần này tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết!

Mộ Minh Nguyệt đến văn phòng, mấy bác sĩ thẩm mỹ chỉ biết đối phương là một bác sĩ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, cô đeo kính râm, che đi nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không che được sức hấp dẫn.

Lần này, có thể may mắn quan sát M Nhất Đao phẫu thuật, đúng là vinh dự cao nhất và chuyện quý giá nhất trong cuộc đời làm bác sĩ.

Mộ Minh Nguyệt xác định xong thời gian thì thay đồ phẫu thuật.

Thẩm Tư Viện cũng được đưa đi khử trùng rồi mới vào phòng phẫu thuật.

Trước khi gây mê, Thẩm Tư Viện vẫn luôn không nhìn thấy M Nhất Đao, cô ta có chút sợ hãi, luôn xác nhận hỏi: “M Nhất Đao nổi tiếng đó sẽ phẫu thuật cho tôi sao?”

“Đúng vậy, M Nhất Đao đang thay quần áo, sẽ đến ngay thôi.” Một bác sĩ nói.

Thẩm Tư Viện được gây mê, chậm rãi ngủ đi.

Nhưng lúc cô ta nhắm mắt lại bỗng thấy được một khuôn mặt đeo khẩu trang nhưng cô ta vẫn nhận ra được.

Mộ Minh Nguyệt!

Sao Mộ Minh Nguyệt lại ở phòng phẫu thuật?

Sẽ không! Chắc chắn không phải Mộ Minh Nguyệt!

Mộ Minh Nguyệt sao có thể biết phẫu thuật thẩm mỹ?

Nhất định cô ta nhìn lầm rồi!

Chắc chắn là cô ta đã suy nghĩ nhiều!

Nhưng… Cô ta có thể nhận nhầm khuôn mặt, nhưng giọng nói kia…

“Gây tê đủ liều lượng chưa?” Mộ Minh Nguyệt đứng ở đó, y tá đeo bao tay cho cô.

“Vâng, ngủ ngon giống như heo con vậy, cho dù phẫu thuật kết thúc, cô ta cũng chưa chắc có thể lập tức tỉnh lại.” Một bác sĩ trong phòng giải phẫu nói.

Thẩm Tư Viện: “!”

Bác sĩ nói chuyện như trẻ con vậy sao!

Cái gì gọi là ngủ ngon giống như heo con?

Thông qua giọng nói, cô ta xác định, người phẫu thuật cho cô ta là M Nhất Đao, cũng là Mộ Minh Nguyệt!

Sao Mộ Minh Nguyệt có thể là M Nhất Đao?

Nếu đúng như vậy, chẳng phải cô ta sẽ càng xấu hơn sao?

Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy người nằm trên bàn phẫu thuật là cô ta, chắc chắn sẽ trả thù, thậm chí đưa cô ta vào chỗ chết!

Bởi vì có rất nhiều trường hợp ngoài ý muốn xảy ra trên bàn phẫu thuật!

Không muốn!

Cô ta không muốn chết trên tay Mộ Minh Nguyệt!

Nhưng cho dù Thẩm Tư Viện la hét thế nào, cũng không có ai nghe được tiếng lòng của cô ta, cơ thể cô ta cũng không thể nhúc nhích được!

“Bắt đầu thôi.”

Mộ Minh Nguyệt đứng trước bàn phẫu thuật, cô nhìn Thẩm Tư Viện nằm trên bàn phẫu thuật để mặc mình làm thịt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thẩm Tư Viện, cuộc sống của cô sắp chịu sự khống chế của tôi rồi.

Mộ Minh Nguyệt tốn tám tiếng mới phẫu thuật cho Thẩm Tư Viện xong.

Sau khi kết thúc, Mộ Minh Nguyệt dặn dò một chút rồi rời khỏi bệnh viện.

Lãnh đạo bệnh viện muốn mời Mộ Minh Nguyệt ăn cơm, nhưng Mộ Minh Nguyệt từ chối.

Đám người bọn họ nhìn Mộ Minh Nguyệt rời đi, vô cùng hâm mộ.

“Đây mới là người đẹp tự nhiên! Tuy rằng tôi không nhìn thấy đôi mắt của cô ấy, nhưng nhìn ngũ quan trên mặt cũng biết được nghiêng nước nghiêng thành!”

“Lúc cô ấy cầm dao, động tác thuần thục đến mức làm cho tôi muốn có được!”

“Người phụ nữ vừa tài giỏi lại xinh đẹp như vậy, cũng không biết người đàn ông nào sẽ có được lợi!”

“Giới giải trí lại sắp có thêm một người đẹp nữa.”

“Chỉ là…Vì sao M Nhất Đao muốn tạo ra hai Tiểu Điềm Điềm? Là muốn cho bọn họ ra mắt nhóm TWINS sao?”

“Thôi bỏ đi, người bên trong là diễn viên Thẩm Tư Viện có danh tiếng xấu gần đây, cô ta ác độc như vậy, năm đó hại chết em gái của mình, người ta còn đang mang thai, thậm chí còn cướp đi thân phận cô chủ nhà giàu của người ta!”

“…”

Mộ Minh Nguyệt quay về công ty, cởϊ áσ khoác, tháo giày cao gót, cô đi trên thảm mềm, tay cầm cà phê uống một ngụm, nhìn cảnh đẹp trước cửa sổ sát đất.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.” Mộ Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.

“Tổng giám đốc Mộ, anh Chiến đến.” Thư ký đi vào thông báo.

Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, cô cũng đoán được người đàn ông này không yên tâm về mình.

Cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với Chiến Vân Khai, dáng người cao lớn của Chiến Vân Khai đã xuất hiện ở trong văn phòng.

Cô đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, nhìn người đàn ông trước mắt hỏi: “Anh không ở nhà chăm con, sao lại đến tìm em?”

“Anh có nghĩa vụ đi làm.” Chiến Vân Khai đi tới bàn làm việc của cô, mở tài liệu ra, phê duyệt cho cô.

Anh cũng giải quyết tốt những sơ hở cho cô.

Mộ Minh Nguyệt đi qua đi lại, nhìn Chiến Vân Khai nghiêm túc giúp cô làm việc nói: “Chiến Vân Khai, em không có tiền trả tiền lương cho anh.”

“Anh không cần tiền của em, anh chỉ hy vọng em thoải mái, không cần phải mệt mỏi như vậy.” Chiến Vân Khai ngước mắt nhìn cô.

Anh nhìn đôi chân nhỏ trắng nõn của cô, yết hầu nhúc nhích.

Anh muốn nâng đôi chân nhỏ này trong bàn tay mình hôn một cái.

Nhưng nếu Mộ Minh Nguyệt biết suy nghĩ này, chắc chắn anh sẽ bị cô đánh một trận.

Mộ Minh Nguyệt uống cà phê: “Vậy làm phiền anh.”

“Minh Nguyệt, đêm nay em đi với anh gặp một người.” Chiến Vân Khai mở miệng nói.

“Gặp ai?” Mộ Minh Nguyệt cầm cà phê lên chuẩn bị muốn uống, tò mò hỏi.

“M Nhất Đao.” Chiến Vân Khai nói.

“Phụt…” Mộ Minh Nguyệt mới uống một ngụm cà phê, nghe thấy Chiến Vân Khai muốn gặp người đó, cô phun cà phê ra ngoài.

Cái gì?

M Nhất Đao?