“Minh Nguyệt, con đã quay về sao không thông báo một lời?” Thẩm Tam Thăng lúc này mới bình tĩnh lại, ông ta phải dựa vào bàn mới đứng vững, trong giọng nói không thể che giấu được sự run rẩy.
“Báo cho các người? Để các người lại hại tôi một lần nữa à? Bố à, năm năm trước tôi gặp phải chuyện gì, sao bố không quan tâm đến? Lại còn muốn tính kế cổ phần của tôi?” Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Thẩm Tam Thăng: “Hôm nay tôi quay trở về là muốn lấy lại hết thảy những gì thuộc về tôi, sau này không phiền bố thay tôi vất vả làm việc nữa.”
Mộ Minh Nguyệt biết bọn họ muốn cổ phần của cô.
Trước khi cô đến đây là liên hệ với chú Doãn, Phó Chủ tịch Doãn vốn không biết có mở cái đại hội chết tiệt này, nhận được điện thoại của Mộ Minh Nguyệt liền chạy tới công ty, ai ngờ vừa tới công ty thì thấy cô chủ bị bắt nạt!
“Con thế này là ném thể diện của bố đi đâu, bố đã là chủ tịch mười năm nay, đột nhiên cách chức của bố, Minh Nguyệt, con nói việc này có hợp lý không?” Thẩm Tam Thăng hỏi.
“Thích hợp.” Mộ Minh Nguyệt ngắt lời Thẩm Tam Thăng, thản nhiên nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy bố đã cống hiến cho tập đoàn Mộ Thị hơn mười năm, bố cũng đã già, đã mệt mỏi rồi, không bằng nhân cơ hội này về nhà dưỡng lão, hưởng phúc, về sau Mộ thị có tôi quản lý.”
“Những người khác không có ý kiến gì liền tan họp đi.”
Mộ Minh Nguyệt nói xong, quay người rời đi, để lại một đoàn cổ đông và giám đốc điều hành cấp cao nhìn nhau, tuy rằng mọi người không phục khi bị một đứa nhóc quản lý, nhưng vừa tối đứa nhỏ này rất khí phách, mạnh mẽ đến nỗi người khác không dám nói gì.
Ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái.
Thẩm Tam Thăng không nghĩ tới sự tình sẽ diễn ra như vậy, ông ta liền đuổi theo.
“Minh Nguyệt, con đứng lại đó cho bố!” Thẩm Tam Thăng cản Mộ Minh Nguyệt lại.
Mộ Minh Nguyệt dừng chân, quay đầu nhìn Thẩm Tam Thăng, lại thấy nhân viên xung quanh liền nói: “Đến văn phòng chủ tịch đi.”
Dù sao cũng là bố của cô, cô không muốn ông ta khó xử trước mặt nhân viên.
Văn phòng chủ tịch.
Mộ Minh Nguyệt bưng ly cà phê, đứng ở cửa sổ sát đất.
Thẩm Tam Thăng đứng ở phía sau Mộ Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, con có biết con đang làm cái gì không?” Thẩm Tam Thăng hỏi.
“Bố, tôi biết rất rõ tôi đang làm gì, tập đoàn này là cơ nghiệp do một tay mẹ sáng lập nên, tôi muốn thay mẹ quản lý cho tốt, đây cũng là tâm nguyên duy nhất khi mẹ còn sống.”
Mộ Minh Nguyệt xoay người, nhẹ nhàng đặt chén cà phê sang một bên, động tác tao nhã.
“Con có biết bố phụ trách một hạng mục lớn, nếu không có bố quản lý, tập đoàn Phong Thành sẽ không chấp nhận hợp tác.” Thẩm Tam Thăng xiết chặt nắm tay, nhìn đứa con gái luôn đối nghịch với mình này.
Không phải cô vẫn luôn dịu dàng yếu đuối sao, sao lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?
“Từ bảy năm trước, tôi chỉ biết một nhà bố và Tống Thanh muốn thâu tóm tập đoàn Mộ thị, cho nên tôi đã lợi dụng quan hệ của mẹ khi còn sống cùng với nhân mạch của Chiến Vân Khai giúp tôi kiếm tiền, sáu năm trước tôi có công ty của riêng mình, bố có biết vì sao bố ở tập đoàn Mộ Thị phụ trách hợp tác với tập đoàn Phong Thành không?”
Thẩm Tam Thăng nghe thế, hô hấp liền dồn dập.
“Tôi và chủ tịch tập đoàn Phong Thành đã là bạn bè nhiều năm, hơn nữa trước mắt tập đoàn Mộ Thị không giữ được việc hợp tác với tập đoàn Phong Thành, đã tràn ngập nguy cơ rồi!” Thẩm Tam Thăng bình tĩnh: “Minh Nguyệt, con đừng nên gây rối.”
“Gây rối? Chủ tịch Phong Thành? ha ha…” Mộ Minh Nguyệt cười lạnh: “Ông ta chẳng qua chỉ là một con rối thôi.”
Trong lòng Thẩm Tam Thăng chấn động, không dám tin nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Chủ tịch Phong Thành lại là do Mộ Minh Nguyệt kiểm soát?
Nhiều năm như vậy, Mộ Minh Nguyệt khống chế chủ tịch Phong Thành, còn ông ta lại bị chủ tịch Phong Thành kiểm soát?
Mộ Minh Nguyệt mới là chủ nhân chân chính của tập đoàn Phong Thành?
mmt như đã đoán trước khi thấy vẻ mặt khϊếp sợ của Thẩm Tam Thăng.
Cả người Thẩm Tam Thăng phát run, toát mồ hôi lạnh, ông ta không thể tin nổi cái đứa con gái yếu đuối an tĩnh kia vào lúc tuổi còn nhỏ đã có thể kiểm sóat cả tập đoàn Mộ Thị trong tay, tâm cơ này ngay cả ông ta cũng không theo kịp!”
Ai có thể nghĩ đến, ông ta vì có thể kế thừa cổ phần của Mộ Minh Nguyệt mà mừng thầm, còn Mộ Minh Nguyệt đã sớm cắm một thanh kiếm trên đầu bọn họ!
Lưng Thẩm Tam Thăng lạnh lẽo: “Minh Nguyệt, rốt cuộc con muốn làm gì?”
Mộ Minh Nguyệt cười khẩy: “Tôi muốn làm gì, chẳng lẽ bố không biết sao?”
…
Ngày đầu tiên Mộ Minh Nguyệt nhậm chức đã xem báo cáo tài chính và báo cáo kinh doanh mà Phó Chủ tịch Doãn đưa đến.
Khiến Mộ Minh Nguyệt kinh ngạc chính là dưới danh nghĩa mẹ của cô còn có ba khu dân cư, với hơn năm mươi cửa hàng, đều là chuyển dời đến danh nghĩa của cô hôm nay khi cô đã đủ hai mươi bốn tuổi.
Cô xem hết rồi mới rời tập đoàn.
Cô không về nhà, mà tới biệt thự Mộ thị một chuyến.
Một nhà Thẩm Tam Thăng nhìn Mộ Minh Nguyệt dẫn theo một đoàn người đến cửa đều ngây ngẩn cả người.
“Mộ Minh Nguyệt, cô còn làm gì nữa!” Thẩm Tư Viện đứng bật dậy từ trên sô pha, tức giận chỉ vào Mộ Minh Nguyệt mà quát!
“Nơi này là nhà của tôi, vì sao tôi không thể trở về?” Trong lời nói của Mộ Minh Nguyệt không phải là nghi vấn mà là khẳng định.
Thẩm Tư Viện khoanh tay, đắc ý đi về phía Mộ Minh Nguyệt: “Cô đoạt vị trí chủ tịch của bố, bây giờ còn dám vác mặt đến đây? Chỗ này là nhà của cô từ bao giờ?”
“Nơi này không có chỗ cho cô, cút ra ngoài cho tôi!”
“Thật không?” Mộ Minh Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Đúng thế.” Thẩm Tư Viện cười ngạo mạn: “Tôi đã chuyển vào phòng mà trước kia cô ở rồi.”
Mộ Minh Nguyệt cười lạnh, gằn từng tiếng nói: “Vậy thì chuyển ra ngoài cho tôi!”
“Cô…” Thẩm Tư Viện không ngờ Mộ Minh Nguyệt sẽ nói như thế, tức giận đến mức không nói lên lời.
“Minh Nguyệt, con cướp công ty, bây giờ chẳng lẽ còn muốn cướp cả phòng ở của bố à? Con đoạt nhà ở đi rồi thì để cho bố và mẹ con, em gái con ở đâu?” Thẩm Tam Thăng cũng không ngờ tới Mộ Minh Nguyệt đoạt lấy công ty còn muốn đoạt cả nhà ở.
“Nơi này là nhà của Mộ thị, quyền sở hữu nhà thuộc về người của nhà họ Mộ, tôi nói rồi, tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi.” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Còn nữa, người phụ nữ kia không xứng làm mẹ của tôi! Bà ta cùng lắm chỉ là một con sâu mọt làm tiêu tốn tài sản của nhà họ Mộ mà thôi!” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Cô! Cái đứa khốn kiếp nhà cô, cô đang nói cái gì! Nói ai là sâu mọt! Xem tôi hôm nay dạy dỗ cô thế nào!” Hai mắt Tống Thanh như muốn nứt ra, tiến lên giơ tay muốn đánh Mộ Minh Nguyệt.
Chát!
Một cái tát rõ ràng vang lên trong biệt thự.
Mọi người ở đây kinh ngạc trước cảnh tượng này.
“Mộ Minh Nguyệt! Cái con khốn này, cô dám đánh tôi!” Tống Thanh ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt giận dữ nhìn Mộ Minh Nguyệt.
“Như thế nào, bà muốn đánh tôi còn không cho tôi phản kích à?” Mộ Minh Nguyệt tiến lên, kéo Tống Thanh một cái, nghiêng người nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không để các người tùy ý bắt nạt nữa đâu!”
Người dì mà cô vẫn luôn kính trọng, lại hại chết mẹ của cô!
Người cô vẫn cho rằng là em gái nhỏ, lại hận không thể khiến cô chết đi!