“Tôi không cần biết cô là ai, hôm nay tôi tới đây tìm Thẩm Tam Thăng!” Mộ Minh Nguyệt đẩy Tống Bình ra.
Tống Bình bị đẩy về sau, cả người lảo đảo, phải lui lại mấy nước, tức giận đến nghiên răng, lập tức đi tới quầy lễ tân gọi điện thoại cho đội trưởng đội bảo vệ: “Này, qua đại sảnh một chuyến, đuổi cái người rác rưởi này đi!”
Cúp điện thoại, đội trưởng đội bảo vệ liền dẫn theo bốn bảo vệ cầm theo côn điện tới, cung kính nói với Tống Bình: “Quản lý Tống, có gì cần làm vậy ạ?”
Tống Bình chỉ vào Mộ Minh Nguyệt nói: “Đuổi cái con đê tiện kia ra ngoài!”
Đội trưởng đội bảo vệ đánh giá Mộ Minh Nguyệt, thấy không có mặt đồng phục công sở, cũng không bận áo quần quý giá thì tưởng rằng cô là một kẻ quê mùa không quyền không thế, gã giận dữ bảo: “Nơi này không phải chỗ cho mấy người thô tục quê mùa như cô tới! Biến ngay cho ông đây! Nếu không đi thì cả phụ nữ tôi cũng đánh đấy!”
Mộ Minh Nguyệt nhìn đám người ngạo mạn kia, cười khẩy: “Từ khi nào Mộ Thị bắt đầu xuất hiện loại dựa vào quan hệ để vào làm thế?”
Nếu cô đoán không sai thì Tống Bình chắc là em họ của Thẩm Tư Viện, gọi Tống Thanh bằng bác.
“Đây là tập đoàn của bác trai tôi, một ả người tình như cô mà lại dám đến đòi chia một miếng bánh à? Cô nằm mơ đi!” Tống Bình nghiễm nhiên coi Mộ Minh Nguyệt là một ả người tình nào đó.
“Theo tôi được biết thì tập đoàn này do một người phụ nữ họ Mộ sáng lập, cũng là mẹ của quý cô này đây, cô nói nghe xem cô ấy có quyền đến đòi một phần không hả?” Một âm thanh cực kỳ uy nghiêm vang lên.
Tống Bình theo tiếng nói nhìn qua, thấy người tới thì nhíu mày: “Phó Chủ tịch Doãn, ông đang nói gì thế? Với loại người quê mùa thô tục này như cô ta sao? Không lẽ ông già nên lú lẫn rồi hả?”
Sắc mặt của Phó Chủ tịch Doãn lạnh hẳn đi, ông ấy nhìn Tống Bình, quát lớn: “Cô có biết cô ấy là ai không? Quý cô này là cô chủ của tập đoàn Mộ Thị, là Chủ tịch tương lai của công ty, ai cho cô vô lễ như thế!”
Hả, cô chủ?
Cô ta đấy ư?
Mặc trang phục như gái nông thôn không vượt quá trăm tệ mà là cô chủ cái gì chứ?
Phó Chủ tịch Doãn là Phó Chủ tịch của tập đoàn Mộ Thị, nắm trong tay hai mươi phần trăm cổ phần công ty, bình thường rất hay đối chọi với chủ tịch Thẩm Tam Thăng, kiêu ngạo không chịu nổi, càng không bao giờ hòa nhã đối với đám nhân viên bám vào quan hệ như bọn họ, nhưng hiện giờ lại cung kính với một đứa quê mùa!
Tống Bình phiền chán đáp: “Phó Chủ tịch Doãn, ông có lầm hay không, kẻ nghèo hèn này mà lại là thiên kim của tập đoàn ư? Thiên kim của tập đoàn là chị họ của tôi, sao tôi lại không biết chị họ của tôi trông như thế nào được?”
“Tôi không lầm.” Phó Chủ tịch Doãn lạnh lùng lên tiếng.
Trong lòng ông ta vô cùng bất mãn với cá nhân Tống Bình, thái độ và giọng điệu của ả ta là gì đây?
Làm sao lại dám nói chuyện kiểu đó với Phó Chủ tịch như ông ta?
Tống Bình có chút giật mình, nghe đồn vợ trước của bác trai sinh ra một đứa con gái, nhưng cô gái đó không phải đã chết rồi ư?
Đã mất từ năm năm trước rồi.
“Phó Chủ tịch Doãn, tôi thấy ông mắt mờ rồi, con gái trước của chủ tịch đã mất từ năm năm trước, giờ ông chỉ vào một kẻ quê mùa nói là tiểu thư của tập đoàn chúng ta, ông đùa giỡn vui quá!”
Tống Bình nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt khinh miệt: “Không phải là ông muốn vị trí chủ tịch nên mới bắt tay với cô ta hủy hoại thanh danh của bác trai tôi đấy chứ! Ông tìm ai lại đi tìm một kẻ quê mùa thì ai tin được?”
“Câm miệng!” Phó Chủ tịch Doãn phẫn nộ quát lên: “Cô ấy là cô chủ của tập đoàn chúng ta, còn mấy người bị đuổi rồi!”
Tống Bình bị Phó Chủ tịch Doãn đuổi thì hơi bối rối, lúc này Tống Bình ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc ở phía sau, ả ta nhìn về phía cửa lớn, thấy Thẩm Tư Viện mặc trang phục trong quý mới nhất của Chanel, đỏng đảnh tiến vào.
Tống Bình rất hâm mộ người chị họ này, dáng vóc đẹp, lại là ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí, cô chủ của tập đoàn, còn là phu nhân tương lai của gia tộc danh giá.
Tống Bình chạy qua, vẻ mặt nịnh nọt cười nói: “Chị họ, ở đây của người giả mạo cô chủ! Tôi thấy cô ta càng giống tình nhân hơn! Phó Chủ tịch Doãn kia càng quá đáng, lại vì một kẻ quê mùa mà muốn đuổi em! Chị họ, chị phải giúp em xả giận, em muốn cái kẻ hèn kia phải quỳ xuống nhận lỗi mới được!”
Thẩm Tư Viện tháo kính râm xuống, khuôn mặt kiêu ngạo tràn đầy vẻ ghét bỏ: “Cái kẻ không biết tốt xấu nào đó còn dám giả mạo tiểu thư của tập đoàn à?”
Hôm nay là thời điểm sang tên quyền cổ đông của tập đoàn Mộ thị, cô ta quay xong một cái quảng cáo liền chạy tới.
“Kia, chính là người kia!” Tống Bình đứng bên người Thẩm Tư Viện, chỉ vào Mộ Minh Nguyệt nói.
Thẩm Tư Viện thuận tiện nhìn qua, khi trông thấy Mộ Minh Nguyệt thì sắc mặt sa sầm, đạp giày cao gót bước tới: “Mộ Minh Nguyệt, nơi này là chỗ cô nên tới à?”
Tối hôm qua Thẩm Tư Viện đã điều tra qua Mộ Minh Nguyệt, vất vả đi ra nước ngoài làm việc, hiện giờ quay trở về không chỉ muốn cướp đi Chiến Vân Khai mà còn muốn cướp tài sản của nhà bọn họ!
Cô ta sẽ không để cho Mộ Minh Nguyệt thực hiện được đâu!
“Đây là công ty của mẹ tôi, cô nói tôi không nên xuất hiện ở chỗ này à?” Mộ Minh Nguyệt thản nhiên nhìn Thẩm Tư Viện, nói: “Cô là ai, có tư cách gì mà đặt chân lên tập đoàn của mẹ tôi?”
Giờ phút này, Thẩm Tư Viện trừng mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt với thái độ căm hận. Trong buổi lễ tối hôm qua, Chiến Vân Khai đuổi theo Mộ Minh Nguyệt, để lại một mình cô ta ở đó, làm cho cô ta mất mặt!
Giọng điệu này của cô khiến cô ta nuốt không trôi!
Thẩm Tư Viện chỉ vào Mộ Minh Nguyệt nói: “Tống Bình là em họ của tôi, cô dám bắt nạt cô ấy! Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, cô là cái đồ kỹ nữ vô văn hóa!”
Dám quyến rũ người đàn ông của cô ta!
“Cô ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi em họ tôi, rồi tự rút hết mười móng tay ra đi!”
Trong lòng Thẩm Tư Viện tức giận, cô ta muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Mộ Minh Nguyệt một chút!
“Đúng vậy! Phải để cô ta quỳ xuống nhận lỗi với em! Em muốn tự tay tát cô ta mười cái!” Tống Bình được Thẩm Tư Viện cho chỗ dựa, rặt vẻ đắc ý, tinh thần phấn chấn.
Trong đầu cô ta thậm chí còn ảo tưởng ra hình ảnh Mộ Minh Nguyệt quỳ xuống dập đầu, bị cô ta tát!
“Cô còn đứng ở đây làm gì? Cút ra ngoài cho tôi, cô và cả mấy người bảo vệ này đều bị đuổi.” Phó Chủ tịch Doãn thấy Tống Bình còn ở lại, liền chỉ vào người đứng bên cạnh nói: “Đá hết bọn họ ra ngoài!”
Lại dám xúc phạm cô chủ!
Đúng là muốn chết mà!
Phó Chủ tịch Doãn không thèm nói nhiều với bọn họ, chỉ cung kính nói với Mộ Minh Nguyệt: “Cô chủ, hoan nghênh cô trở về!”
Thẩm Tư Viện thấy ông già kia không thèm coi trọng mình liền tức giận, quát: “Tôi mới là cô chủ của tập đoàn Mộ thị, tôi nhìn xem của người ai dám đυ.ng đến em họ của tôi!”
Dứt lời, cô ta đối mặt với Mộ Minh Nguyệt, tức giận nói: “Còn có cô, cô thì tính là cái gì, lại còn dám quay về! Tôi mặc kệ cô là mất trí nhớ hay giả ngây giả dại, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng hòng nghĩ tới một hào của Mộ thị! Thức thời thì mau quỳ xuống nhận lỗi với Tống Bình, bằng không thì tôi sẽ cho người gϊếŧ chết cô!”
Chỗ dựa vững chắc duy nhất của Mộ Minh Nguyệt đã mất rồi, cô ta còn gì phải sợ hãi?
Huống hồ, Mộ Minh Nguyệt vốn không nhớ rõ sự việc năm đó.
Cho dù niềm hạnh phúc của Chiến Vân Khai là Mộ Minh Nguyệt đi nữa, nhưng cô ta là mẹ ruột của Chiến Cảnh Hi, chỉ dựa vào điểm này thôi thì đến cả Chiến Vân Khai cũng không dám động tới cô ta!
Nghĩ đến đây, trên mặt của Thẩm Tư Viện ửng hồng đắc ý, khinh miệt nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mộ Minh Nguyệt, người đàn ông của tôi sẽ tới đây! Cô không muốn xấu hổ ở trước mặt anh ấy thì cút ngay cho tôi!”
“Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, người đàn ông của tôi đây…”
Mộ Minh Nguyệt ngắt lời cô ta, lạnh nhạt nói: “Đến đây thì làm sao? Tôi vẫn muốn nhìn xem, người đàn ông trong miệng cô sẽ bảo vệ cô, hay là bảo vệ tôi?”
Thẩm Tư Viện nghe vậy, sắc mặt tái nhợt!
Trong mắt cô ta thoáng qua một tia sát ý!