Chương 33

“Nói tới hoa sen, vẫn là Giang Nam đẹp nhất, lá sen rất xanh, bông sen ánh lên cũng mang màu hồng rực rỡ.” A Mạn bàn luận rất hào hứng, vừa nói vừa hớn hở, “Giang Nam cũng giống thượng kinh vậy, mùa hè sẽ làm tiệc hoa sen, hoa sen của Giang Nam lại khác chỗ mở từng cánh từng cánh một.”

Gia Nguyên đế thấy nàng vừa nói vừa khoa chân múa tay, chàng cũng vừa nghe vừa gật đầu, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

“Thích Giang Nam à?”

A Mạn gật đầu, so với ở thượng kinh, nàng cảm thấy Giang Nam tự do hơn nhiều. Quan hệ của con người trong thượng kinh cũng thật phức tạp, lúc nào cũng phải hòa nhã, không đơn giản chút nào, thật là đau đầu, lòng cũng thấy mỏi mệt.

Suy nghĩ hồi lâu rồi nàng bĩu môi.

“Cha thϊếp trước đây muốn thϊếp lập gia đình ở Giang Nam, nhưng mẹ thϊếp không chịu. Bà sợ lúc bà theo cha thϊếp hồi kính, mình thϊếp ở Giang Nam không có chỗ dựa sẽ bị người ta bắt nạt.”

Gia Nguyên đế rất tán thành với cách nghĩ của mẫu thân vàng, đột nhiên tới ôm ngang người mỹ nhân.

“Mẹ nàng thật thông minh, nếu không sao trẫm có thể gặp nàng được.”

Đột nhiên bị bế bổng, A Mạn theo phản xạ hô lên một tiếng, lại nghĩ tới cung nhân đang ở ngoài cửa, vội lấy tay che miệng, vừa sợ lại vừa giận. Mặc dù rất muốn giẫy dụa, nhưng nghĩ tới thân phận của bản thân, chỉ đành ôm hận nắm tay đấm đấm trước ngực chàng.

“Cái đấm này thì tính là gì? Có khi dùng ở chỗ khác còn có cảm giác hơn.”

Gia Nguyên đế đặt người lên giường, rồi lập tức giữ tay nàng lại, như cười như không nắm lấy mười ngón tay nhỏ bé của nàng một đường đi xuống, cho đến khi tay A Mạn chạm được một phần nóng bỏng.

A Mạn mặt đỏ bừng, đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, muốn thoát, nhưng nhận ra cả người mình đều bị giữ lại, không thể động đậy nổi. Nàng nháy mắt mấy cái, chợt nặn ra vài giọt nước mắt, đáng thương nhìn Gia Nguyên đế, giọng nói tha thiết:

“Bệ hạ, bệ hạ.”

Gia Nguyên đế người đã nóng như lửa, nghe lời này lòng lại càng thêm nóng, thế mà động tác đang vội vàng lại đột nhiên dừng lại, chàng thấy ánh mắt lấp lánh nước của cô gái đối diện, ngay sau đó hỏi nghiêm túc.

“Sao thế? Không thoải mái à?”

Giọng nói trầm thấp mang chút khàn khàn, A Mạn cảm thấy như có sâu bò trong cơ thể, có chút tê dại, nàng giấu đi vẻ khó chịu, vẫn kêu lên tha thiết như cũ, nhưng cũng lén lút đặt bàn tay kia đặt vào hông mình.

Gia Nguyên đế đã sớm biết rõ, mà làm ra vẻ không biết, hưởng thụ mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, trêu chọc đủ rồi mới tiếp tục chuyện vừa rồi chưa hoàn thành, mặc kệ người bên dưới cáu giận cũng được, nũng nịu cũng được.

Tất nhiên lại là một đêm phong quang rạng rỡ.

Ngày hôm sau, không biết tại sao, A Mạn lại tỉnh giấc sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng. Nàng hiếm khi ngắm dung nhan đế vương khi đang ngủ. Có chút mới mẻ, A Mạn chớp chớp mắt nhìn. Đêm đầu tiên nàng hầu hạ còn tuân theo quy củ, ngủ ở bên ngoài, buổi sáng cũng dậy thật sớm để phục vụ Thánh thượng mặc quần áo, dùng bữa sáng. Nhưng cũng không chịu đựng được lâu, Thánh thượng dường như cũng không để ý đến quy tắc đó, nàng liền vui vẻ bỏ qua.

Xung quanh thật yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang bây giờ cũng không có, A Mạn nhìn một chút liền thất thần, nàng nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

Có ai đó đã để ý tới nàng.

Phi tần trong cung một khi cáo bệnh, Nội vụ phủ có quyền rút thẻ bài của người đó xuống, chẳng qua là không biết lần này ai thay nàng “cáo bệnh” đây. Chuyện này thế mà thần không biết quỷ không hay. Hơn nữa hai ngày nay xuất hiện tin đồn An quý nghi được cưng chiều, chắc hẳn là muốn mình và An quý nghi nảy sinh hiềm khích đây.

A Mạn thở dài một hơi, định đổi tư thế nằm nghiêng, nhưng phát hiện ban tay bên hông đã giữ mình lại, đừng nói là xoay người, động đậy cũng còn khó khăn, không thể làm gì khác là tiếp tục nằm vậy.

“Thật hiếm khi thấy nàng chăm chỉ như vậy.”

Gia Nguyên đế nhìn A Mạn đang đeo hà bao cho mình, không khỏi xúc động.

A Mạn đứng lên, gò má đỏ ửng, giận dỗi.

“Gì mà hiếm gặp ạ?”

Gia Nguyên đế hưởng thụ việc được chăm sóc, nhưng trong lòng cũng đau lòng khi thấy nàng dậy sớm rồi lại thấy không khỏe.