Trong lòng Nhan thục dung cực kỳ hậnVân chiêu nghi nhưng thấy nàng ta vẫn cười càng rực rỡ, trong lòng bỗng dưng hiện lên một ý nghĩ mạo hiểm, hiện nay không phải lúc thiên thời địa lợi nhân hoà. Năm đó tiện nhân Vân Nhược này hại mình sinh non, bây giờ muốn nhìn thấy nàng ta bị báo ứng nhưng nhìn vẻ mặt Vân Nhược lại phải cố gắng nhẫn nhịn trong lòng.
Nàng không thể để cho Vân Nhược trả giá dễ dàng như vậy, nàng muốn làm cho Vân Nhược dần dần tàn lụi trong cung này, làm cho nàng ta cũng giống như mình cả đời không thể mang thai, mà bản thân phải đứng ở vị trí cao, nhìn nàng ta thảm hại, cho nên chuyện của Vân Nhược mình không thể tham dự vào, hơn nữa càng yên lặng càng tốt.
Vân Nhược cũng mặc kệ những thứ này, trong mắt nàng ta chỉ nghĩ đến làm thế nào để những người trước mặt phải chịu thiệt thòi.
A Mạn thỉnh an lại chậm chạp không thấy người trong đình gọi dậy, âm thầm cắn răng nhẫn nại. Nàng biết Vân chiêu nghi này khó đối phó, nhưng không dự đoán được nàng ta lại ngang nhiên làm khó phi tần phân vị thấp, hơn nữa hiện giờ mình và An quý nghi bên người còn xem là được hoàng thượng sủng ái.
Khóe mắt liếc đến vẻ mặt khác nhau của ba người Nhan thục dung trên mặt vẫn trấn định, nhưng không thấy tươi cười nữa; mặt An quý nghi vẫn lạnh như băng, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đã có nhàn nhạt tức giận; trái lại Kỳ nguyệt lòng dạ sâu nên cho tới bây giờ trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười.
Vân chiêu nghi ngồi trên cao khóe miệng tươi cười, trên mặt nàng ta trang điểm đậm, đôi môi thì đỏ mọng quyến rũ, bàn tay chậm rãi chơi đùa mứt hoa quả trong mâm, đặc biệt hưởng thụ cảm giác tại giờ phút này.
Nhan thục dung trong lòng cũng thầm mắng, Vân Nhược ngươi chính là đồ đận độn bây giờ thật sự muốn xé rách da mặt với nhau, nhưng cũng không sai, bị hai người Huệ quý dung và An quý nghi nhìn chằm chằm cũng làm cho mình đỡ mất công sức.
A Mạn nhắm mắt, dễ dàng khiến cho mình hôn mê bất tỉnh, thân mình đổ về phía nha hoàn ở sau người không có một chút mơ hồ nào, nàng không có thời gian chơi cùng với Vân Chiêu Nghi.
“Nương nương.”
Lập tức tình cảnh trở lên hoảng loạn.
Ngay cả Vân chiêu nghi đang ngồi trong nháy mắt cũng bị kinh hoảng, sau đó lại tức giận. Huệ quý dung nhất định là cố ý, chẳng qua mới thỉnh an một lát làm sao té xỉu như vậy được?
“Đỡ Huệ quý dung vào trong đình rồi mời thái y đến xem.”
Vân chiêu nghi cho rằng nàng giả bộ bất tỉnh, làm sao chịu để cho huệ quý dung thuận lợi đi khỏi, còn không chờ người khác nói chuyện, nhanh chóng quyết định. Ai ngờ ngay tại giờ thời điểm này một bóng dáng quyết đoán đi tới ôm lấy người đang được cung nữ đỡ vào trong đình nghỉ mát.
Gia Nguyên đế chẳng nói điều gì, chỉ liếc mắt nhìn thật sâu vào Vân chiêu nghi còn đang sững sờ rồi ôm người đi. Những người ở lại đều có tâm tư khác nhau, không nói tới người khác chỉ nói riêng Kỳ Nguyệt trong lòng cũng vô cùng tức giận, nếu vừa rồi bản thân cũng thuận thế té xỉu thì thật tốt, chẳng những tránh khỏi bị Vân chiêu nghi giày vò lại càng có thể giành được sự thương tiếc của hoàng thượng.
*
“Chứng khí hư sinh ra thiếu máu, mà máu làm cho người kiệt quệ, thích hợp lấy bổ khí làm chủ, phụ trợ bổ máu, hoặc khí huyết không đủ…” Thái y thích khoe chữ, tiếp tục nói một chuỗi dài, làm cho Gia Nguyên đế không còn kiên nhẫn nghe, nghe thấy là do thiếu máu nên mới có chuyện liền trực tiếp cho người dẫn thái y đi kê đơn thuốc.
“Còn không mở mắt?” Gia Nguyên đế tỉ mỉ nhìn sắc mặt người trước mắt phát hiện đúng là có chút tái nhợt, trên khuôn mặt không thấy sự hồng hào của ngày trước nữa. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy mí mắt nàng giật giật, sợ là thật sự cho rằng nàng đang hôn mê.
Đã bị phát hiện , A Mạn không giả bộ nữa. Nàng lôi ống tay áo màu vàng của người trước mắt, cắn môi không nói chuyện.
“Còn thấy uất ức?”
Gia Nguyên đế cũng dứt khoát ngồi xuống giường.
A Mạn nhu thuận nằm trên đầu gối của hắn không nói chuyện nhưng bàn tay vẫn kéo tay áo không buông.
Gia Nguyên đế thích nhất người trước mắt lanh lợi như vậy, một người biết thức thời, người phụ nữ này có thể làm cho hắn thích, sủng ái và dung túng một chút cũng có sao. Vân chiêu nghi hiện tại không biết trời cao đất rộng cũng bởi vì hắn từng sủng ái.