Phân cấp hậu cung:
Chính siêu phẩm: Hoàng hậu
Chính nhất phẩm: Hoàng quý phi
Tòng nhất phẩm: Quý phi, Đức phi, Hiền phi, lệ phi
Chính nhị phẩm: Phi
Tòng nhị phẩm: Quý tần, tần
Chính tam phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung
Tòng tam phẩm: Tu nghi, tu dung, tu viện,
Chính tứ phẩm: Thục nghi, thục dung, thục viện
Tòng tứ phẩm: Quý nghi, quý dung, quý viện
Chính ngũ phẩm: Uyển nghi uyển viện uyển dung uyển hoa
Tòng ngũ phẩm: Lệ nghi, thuận nghi, bội nghi, phương nghi
Chính lục phẩm: Quý cơ
Tòng lục phẩm: Dung hoa
Chính thất phẩm: Tiệp dư
Tòng thất phẩm: Quý nhân
Chính bát phẩm: Mỹ nhân, giai nhân, phu quân
Tòng bát phẩm: Tài tử, thục người
Chính cửu phẩm: Thừa huy, thừa vinh
Tòng cửu phẩm: Bảo lâm
Thấp nhấp: Thường tại, đáp ứng
Chương 1
“Tiểu thư dậy chưa?”
Thái Vi nhỏ giọng hỏi tiểu nha hoàn đứng gác ngoài cửa. Tiểu nha hoàn mặt méo mó, liếc thấy giờ thỉnh an lão phu nhân đã sắp đến, tiểu thư trong phòng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Thái Vi nhíu mày, tiểu thư vốn không thích có người khác canh ở trong phòng ngủ. Hơn nữa tiểu thư là cô con gái lão gia và phu nhân phải vất vả lắm mới có được, từ nhỏ người đã yếu, dậy sớm thì hay bị chóng mặt. Nhưng hôm nay lại là lần đầu tiểu thư bái kiến lão phu nhân từ khi về Hầu phủ, không thể qua loa được. Để bị đi muộn, là coi như xong.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe trong phòng có tiếng động.
“Hình như tiểu thư tỉnh rồi, mau vào hầu hạ người rửa mặt chải đầu.” Thái Vi yên tâm, quay lại nói với đám nha hoàn phía sau đang bưng chậu nước, cầm khăn mặt.
Suy nghĩ thế nào vẫn chưa yên tâm hẳn, cô nàng còn dặn dò thêm mấy câu.
“Nhẹ nhàng thôi đấy.”
A Mạn mới tỉnh giấc, đầu còn hơi ong ong, nằm lỳ trên chiếc giường chạm hoa nghĩ ngợi lung tung, đến khi nha hoàn tới bên cạnh mới miễn cưỡng ngồi dậy.
“Tối qua ngủ hơi muộn.”
Thái Vi vội đưa tay qua đỡ.
“Đợi thỉnh an lão phu nhân về xong tiểu thư lại nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Thái Vi ba tuổi đã vào Tống phủ, mười tuổi được đưa đến thành nha hoàn bên người A Mạn, nên rất hiểu.
A Mạn vươn tay với chiếc khăn từ tay nha hoàn, cười cười.
“Hôm nay chắc cũng không rảnh rỗi.”
Đêm hôm qua mới tới kinh thành, nên chưa thể bái kiến bà nội và các vị trưởng bối, hơn nữa Hầu phủ đông con lắm cháu, chị em họ hàng, anh em chú bác cũng nhiều, nàng cũng xếp hàng thứ bảy, cho nên hôm nay tất nhiên phải đi.
“Mẹ ta đâu?”
“Phu nhân đang chờ tiểu thư dùng bữa đấy.” Thái Phiền vén rèm bước vào, cười nói.
Cô nàng và Thái Vi đều là đại nha hoàn bên người A Mạn, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng tính cách không giống Thái Vi yên tĩnh, cô hoạt bát, nói chuyện lanh lợi, cởi mở.
A Mạn thoa ít phấn lên gò má, ngồi trước gương đồng dặn dò.
“Hôm nay búi kiểu Tùy Vân kế đi.”
Tùy Vân kế: Một kiểu tóc của các tiểu thư trong thời cổ đại xưa, thịnh hành nhất trong thời nhà Hán.Thái Phiền phụ họa: “Hoa hải đường trong sân nở thật đúng lúc, rất hợp với nhan sắc của tiểu thư.”
Thấy A Mạn gật đầu, Thái Phiền liền gọi nha đầu đang phục vụ bên cạnh nhanh đi ngắt hai bông mang tới, không quên nhắc nhở:
“Lấy bông nào đẹp nhất ấy.”
A Mạn thấy thế cười không ngừng. Nàng thích nhất là dáng vẻ hoạt bát đó của Thái Phiền.
Tiểu nha hoàn đang cúi đầu bên cạnh hơi ngẩng đầu nhìn. Các vị tiểu thư trong phủ đều mỗi người một vẻ, vẫn hay nghe Ngũ tiểu thư là xinh đẹp nhất, lúc nàng mới thấy lần đầu cũng khen ngợi không ngớt. Nhưng giờ nhìn thấy Thất tiểu thư mới về phủ cùng Tống Tam lão gia tối hôm qua mới thật là đẹp như tiên nữ.
Thái Vi thấy tiểu nha đầu không có quy củ gì cả, thầm lắc đầu trong lòng. Nếu không phải những nô tỳ từ Giang Nam vẫn chưa tới, bên cạnh tiểu thư chỉ có hai người nàng và Thái Phiền, mấy tiểu nha hoàn như thế này làm sao được bước vào đây.
A Mạn mặc kệ những ánh mắt dò xét, nàng trang điểm gọn gàng rồi đi tới chỗ mẫu thân.