- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu
- Quyển 1 - Chương 34
Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu
Quyển 1 - Chương 34
Cho tới bây giờ anh còn chưa bị người ôm vai kề lưng như vậy, nếu trước kia có người làm như thế, anh nhất định sẽ cảm thấy dinh dính có chút buồn bực, nhưng ở trên người Thâm Lam, anh trừ không nói được gì ra, lại không sinh ra chút cảm xúc phiền chán nào, chỉ là có chút không quá tự tại, tựa như vừa rồi anh đánh lên l*иg ngực Thâm Lam, có chút xấu hổ nho nhỏ.
“Chưa từng đi học.” Thâm Lam ở trong thế giới khủng long trần trụi quá lâu, ngay cả trí nhớ cũng rớt mất một phần vẫn ba hoa khoác lác được.
Cần mặt vĩnh viễn đấu không lại không biết xấu hổ, Hạ Xuyên sâu sắc cảm thấy đây là chân lý, cũng không tiếp tục tranh cãi với hắn, chỉ nâng tay với lên cánh tay ôm lấy cổ mình của hắn, kéo hai cái, kết quả cánh tay kia giống như đúc bằng sắt, không chút sứt mẻ, tự thể nghiệm chứng minh câu nói “trọng thương dán tường” vừa rồi chính là lời nói xạo.
“Có thể buông tay không?” Hạ Xuyên tức giận nói, “Tư thế này chân rất tốn sức.”
Nói hết lời xong anh đã thấy hối hận, bởi vì Thâm Lam không những không buông tay, còn vô cùng săn sóc khụy một chân, để ở phía sau đầu gối cong của Hạ Xuyên, chia sẻ một chút lực với anh, động tác lưu manh đến cực điểm nhưng ngữ khí lại rất thành khẩn hỏi han: “Huề nhau chứ?”
Hạ Xuyên: “…”
Anh ý thức được còn tiếp tục dây dưa với vấn đề nhược trí này, anh và Thâm Lam khẳng định sẽ rơi vào kết cục anh ngốc tôi điên, vì thế bại trận, bất đắc dĩ nói: “Ừ, huề nhau, anh để cho tôi đứng thẳng trước đã!”
Thâm Lam “xin lỗi” thành công, nhất thời vẻ mặt thoải mái đắc ý thu hồi móng vuốt rút chân, đi ngang trong động hai bước, từ phía sau Hạ Xuyên vòng đến trước người. Hạ Xuyên giơ đèn pin, chuẩn xác vòng qua chướng ngại vật hình người này, chiếu đường động phía sau, bóng đen lúc trước suýt nữa đánh lên anh đã không còn tung tích, không biết là trốn ở trong góc khác hay là từ thông đạo thứ ba chạy ra ngoài.
Nếu anh không nhìn lầm, bóng dáng đó là một con khủng long hình chim loại nhỏ, xem hình dáng, dường như chính là con cùng cư trú ở ngoài động với Nha Nha và Hỏa đạo long. Hiện tại bên ngoài thiên thạch rơi xuống, cũng không biết Nha Nha chúng nó vốn ở nơi đó còn sống không…
Hai người trở lại thông đạo mọi người ở, kết quả chỉ thấy hai người Dennis và tai đón gió mới nhận thức chưa đến nửa giờ đã có thể tụ lại, đầu chụm vào nhau, nói nhỏ cũng không biết đang trao đổi những thứ gì.
Bên cạnh Dennis, giáo sư Linton đang lôi kéo người phụ nữ hơi mập cùng cậu bé tóc vàng nói liên miên cằn nhằn dặn dò tình huống bên này, hai người một lớn một nhỏ đều vô cùng phối hợp, an phận mà nghiêm túc, khiến Hạ Xuyên và Thâm Lam đều nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Hai người đi vào trong thông đạo thì tắt đèn pin đi, vì thế chút ánh sáng trong tay Dennis và tai đón gió đã hiển lộ ra. Lúc này bọn họ mới phát hiện, thứ để ở trên đầu gối hai người đó chính là máy hiện sóng mà Dennis coi như bảo bối.
Hạ Xuyên nhớ rõ lúc hộp bảo bối này kiểm tra đo lường được tin tức đường sóng mới thì sẽ phát ra tiếng “tít tít”, mà đoạn đường này bọn họ chạy đi, mãi cho đến lúc tạm thời an thân ở trong thạch động, máy hiện sóng này vẫn chưa có động tĩnh gì. Thế cho nên Dennis vừa ngủ dậy đã bắt đầu nghịch nó, dường như muốn chỉnh cho nó nhạy cảm hơn một chút.
“Thế nào rồi? Cậu biết cái này?” Thâm Lam rảnh rỗi đi qua, chỉ chỉ cái hộp có màn hình hơi lóe lên, hỏi tai đón gió.
Tai đón gió ngẩng đầu vô cùng khiêm tốn gật gật: “Hiểu sơ, hiểu sơ.” Khiêm tốn xong nói với Hạ Xuyên: “Có thể đưa đèn pin cho tôi mượn dùng một chút không, bọn tôi mở thứ này ra sửa một chút.”
Hạ Xuyên nhìn về hướng Dennis, thấy anh ta không có điều gì dị nghị, trái lại vẻ mặt nóng lòng muốn thử, nên đưa đèn pin qua, đơn giản nhắc nhở một câu: “Kiềm chế chút.” Nhưng lời này của anh cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, tai đón gió có tính cách gì thì anh không biết, nhưng Dennis anh vẫn biết một chút, đối với máy hiện sóng này, Dennis tuyệt đối coi như bảo bối hơn bọn Hạ Xuyên nhiều, nếu không phải thảo luận ra ý tưởng đáng tin, thì tuyệt sẽ không mạo hiểm xằng bậy.
“Nếu chúng ta nghĩ đến hướng tốt thì sao?” Người phụ nữ vẫn luôn nghe giáo sư Linton nói dông dài đột nhiên mở miệng.
Hạ Xuyên quay đầu nhìn sang, cùng Thâm Lam đối diện với ánh mắt giáo sư Linton, cả Dennis vẫn mãi mải miết với máy hiện sóng nghe vậy đều nâng đầu: “Kỳ thật tôi có thử nghĩ tới, nhưng mà cũng không có tác dụng gì.”
“Vậy à?” Giáo sư Linton nói, “Tôi đã nghĩ qua, ở trong đầu cẩn thận mô tả mấy lần, nghĩ đến không có thiên thạch rơi xuống, không có sóng thần, không có núi lửa, thế giới một mảnh ấm áp tốt đẹp, khủng long an cư lạc nghiệp… Nhưng hiển nhiên, kết quả giống như Dennis.”
Hạ Xuyên chần chờ một chút nói tiếp: “Tôi cũng ——”
Thâm Lam quyết đoán tổng kết: “Được rồi, xem ra đều nghĩ đến, nhưng căn bản không có tác dụng.”
“Tại sao vậy chứ?” Người phụ nữ nghĩ nghĩ lại nói: “Sẽ không phải là nghĩ không đủ tập trung, người không nhiều lắm, cho nên ảnh hưởng không đủ lớn, không có cách nào xoay chuyển xu thế hiện tại?”
Cậu bé tóc vàng Allen dựa vào trong lòng chị ta nghe xong cái hiểu cái không, nhưng thật ra vô cùng cổ động “Ừ ừ” hai tiếng, mãnh liệt gật đầu.
“Cũng có thể…” Giáo sư Linton không lập tức phủ nhận phán đoán của chị ta, “Lúc trước gần như chỉ chạy trốn chết, mạng cũng khó bảo toàn, càng khỏi nói đến việc tìm một chỗ ngồi xuống tụ lại với nhau suy nghĩ, hiện tại thật ra vô cùng thích hợp. Vậy không bằng ——”
“Thử xem sao?” Dennis ngừng động tác trên tay, ngay cả tai đón gió cũng bỏ đèn pin xuống ngẩng đầu lên, một bộ “Mấy người nói như thế thì tôi làm sao bây giờ”.
Hiện giờ với loại tình trạng này, có hỏng nữa cũng không hỏng đi nơi nào, vì thế mọi người ôm một loại thái độ ngựa chết trở thành ngựa sống, ngồi dựa vào góc thông đạo, vứt mấy chuyện trong tay xuống, lại thật sự nhắm mắt lại, nghiêm túc bắt đầu suy tưởng, ngay cả cậu bé con cũng vô cùng phối hợp, không khóc không nháo hai mắt nhắm nghiền.
Vừa tưởng tượng đã nghĩ thật lâu. Lâu đến mức cậu bé kia đã ngồi buồn ngủ, đầu gật gà gật gù, sau khi lúc lắc bốn phương tám hướng một lần, “Đông” một tiếng ngã vào trong lòng mẹ mình, hoàn toàn ngủ như chết.
Bị chút động tĩnh ấy cả kinh, mọi người ồn ào mở mắt ra, mẹ cậu bé không ngừng nói xin lỗi: “Vẫn luôn chạy trối chết, không được nghỉ ngơi, nên Allen nó rất mệt.”
Giáo sư Linton phất tay áo, ý bảo không có gì đáng ngại: “Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có từng ấy cảnh tượng, thời gian đủ lâu, về phần có hữu dụng hay không, đi ra ngoài xem một cái sẽ biết.” Đến lúc này, bọn họ mới phát hiện trí tưởng tượng của mình quả thật có thể được coi là nghèo túng, trong đầu lăn qua lộn lại cũng chỉ xuất hiện tình cảnh cỏ cây thịnh vượng, đất đai màu mỡ, các loài sinh vật cổ đang sống cuộc sống tự do, không nghĩ ra được cái gì tốt đẹp hơn.
Đương nhiên, trong tình huống đặc thù hiện giờ, óc tưởng tượng bần cùng không tính là chuyện xấu.
Ông vừa mới dứt lời, hai người Thâm Lam và Hạ Xuyên đã dứt khoát đứng lên, sải bước đi ra ngoài, dọc đường rẽ về hướng thông đạo thứ ba, đi thẳng đến cửa động không được tính là rộng mở kia. Đi đến cửa động, Thâm Lam duỗi cánh tay ra, chuẩn xác ngăn cản thân thể Hạ Xuyên, sau đó tự mình vươn nửa người trên từ cửa động ra tìm hiểu, nhìn lướt qua chung quanh.
“Thế nào?” Động này thật sự có chút nhỏ hẹp, bị thân thể Thâm Lam cản chặt chẽ, trừ một chút ánh sáng mỏng manh chiếu vào, Hạ Xuyên hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Thâm Lam chậc một tiếng, không trả lời ngay, lại qua một lúc lâu, mới từ trong cửa động chật hẹp rút nửa người trên của mình về, nói: “Không tốt lắm, vừa rồi trong thời gian lâu như vậy, trong vòng phạm vi mười mấy ngàn mét quả thật không có thiên thạch mới rơi xuống, điều này so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều. Còn về cảnh tượng quỷ dị trên bầu trời… bụi mù quá dày, căn bản không nhìn rõ. Chẳng qua nếu tên nhóc kia thành thành thật thật không tiếp tục nghĩ lung tung, tôi nghĩ hẳn là có biến hóa.”
“Nói như vậy là vẫn có điều cải thiện à?” Hạ Xuyên nói.
“Ừ.” Thâm Lam gật đầu, lại lắc đầu: “Chẳng qua cải thiện không nhiều lắm.”
Bị cánh tay Thâm Lam ngăn cản, Hạ Xuyên không có cách nào thăm dò nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn góc độ có thể thấy từ trong động đại khái quét mắt một vòng, “Quả thật, nếu cải thiện lớn, tầng sương này nên tan.” Trong suy tưởng tốt đẹp của người nào cũng sẽ không mang bụi sương sát phong cảnh lại quấy nhiễu hô hấp của người khác như này, cho dù chỉ đứng ở bên động, Hạ Xuyên vẫn cảm giác không khí mình hít vào bẩn đến mức làm cho người khác giận sôi, lại quét qua đường hô hấp có hơi ngứa, giống như một giây sau sẽ ho đến kinh thiên động địa.
Hai người nhìn tình huống đại khái thì không hề giữ ở cửa động nữa, mà nhanh chóng trở về chỗ mọi người ở. Hai người đem cảnh tượng mình nhìn thấy nói với giáo sư Linton bọn họ, đổi lấy biểu tình như đang suy nghĩ gì đó của bọn họ.
“Mặc dù tác dụng rất nhỏ, nhưng thuyết minh chúng ta vẫn có thể ảnh hưởng cũng ngăn cản trận hủy diệt này không phải ư?” Dennis nói, “Chúng ta thử thêm vài lần nói không chừng hiệu lực sẽ càng nhiều hơn một chút, còn cả mấy người đang ngất đây, chờ bọn họ tỉnh lại thì dạy dỗ một phen, mọi người cùng nhau tưởng tượng, có lẽ ảnh hưởng sẽ lớn hơn rất nhiều.”
Lời này của anh ta nghe ra vẫn rất có lý, Thâm Lam và Hạ Xuyên đều không phản đối.
“Nếu chúng ta thật sự có thể dựa vào thứ nghĩ trong đầu, khiến bên ngoài khôi phục nguyên trạng, vậy cũng tốt…” Giáo sư Linton thuận miệng cảm thán một câu, mặc dù nội tâm ông cảm thấy dường như không đơn giản như vậy.
Dennis gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy, nếu thật sự hữu dụng, chúng ta dứt khoát tập thể nghĩ bước ra khỏi động này chính là lối ra, như vậy chúng ta có thể nhanh chóng trở về, cũng không cần hì hục chỉnh sửa mãi cái máy hiện sóng này…” Tuy ngoài miệng anh ta nói như vậy, trên tay lại vẫn không ngừng, thật cẩn thận điều chỉnh cái hộp màu đen ở trên đất kia với tai đón gió.
Nhưng mà… thật sự đơn giản như thế ư?
Hạ Xuyên nhìn cuối thông đạo, hơi híp mắt.
“Cậu không dứt khoát ngủ tiếp một lát?” Thâm Lam nâng tay vỗ vỗ bờ vai của anh, “Hình như vẫn luôn không được ngủ đủ?”
“À, tạm được.” Hạ Xuyên thuận miệng đáp. Có Thâm Lam ở đây anh đã ngủ được kiên định hơn lần ở bờ biển, chỉ là thói quen sai khiến, anh không thể không chút phòng bị ngủ tới hừng sáng.
Nhưng Thâm Lam lại không nghĩ rằng đây là tật xấu của anh, chỉ cho là dựa thạch bích ngủ không thoải mái, vì thế hắn dứt khoát xê dịch đến bên người Hạ Xuyên, sau đó vỗ vỗ cái chân căng đầy bắp thịt của mình, “Cho cậu mượn làm gối đầu.”
Hạ Xuyên: “…”
Thấy Hạ Xuyên không có ý muốn động, tật xấu của bá chủ lại tái phát, hắn vươn ngón trỏ chọc eo Hạ Xuyên, thừa dịp thân hình Hạ Xuyên run lên, một phen kéo lấy, không thanh minh ấn anh lên trên đùi, sau đó rõ ràng một tay chế trụ cổ tay Hạ Xuyên, một tay che hai mắt Hạ Xuyên, nói như đinh đóng cột: “Đừng động, đi ra ngoài còn phải kéo theo cản trở sau mông, không ngủ sao được!”
Từ khi gặp phải cái vị ba mươi tấn này, mỗi ngày Hạ Xuyên đều có cảm giác mình sắp tráng niên mất sớm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu
- Quyển 1 - Chương 34