- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu
- Quyển 1 - Chương 8
Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu
Quyển 1 - Chương 8
Dennis ở một bên bị hành động của Hạ Xuyên làm cho cả kinh hít ngụm khí lạnh, sau đó lại nghĩ nghĩ, ngừng hô hấp run rẩy tiến đến bên cạnh di động.
Sau khi điện thoại được kết nối, Hạ Xuyên cũng không lên tiếng, mà dùng gương mặt lạnh lùng không chút thay đổi nghe động tĩnh trong điện thoại——
Đầu bên kia điện thoại vốn là một mảnh lặng im như chết, giống như đang khiêu chiến năng lực chịu đựng của tâm lý con người, yên tĩnh làm cho người ta bất an không yên, cũng may là Hạ Xuyên cầm di động, nếu thay đổi thành Dennis, không chừng chưa đợi được đầu bên kia có động tĩnh, đã run rẩy đánh rơi điện thoại rồi.
Yên lặng khoảng chừng hơn mười giây, một tiếng điện lưu cổ quái đột nhiên vang lên, ti ti rầm rì có chút bén nhọn, khiến cho lỗ tai hết sức không thoải mái, Hạ Xuyên nghe xong chân mày đều chau lại.
Tiếng điện lưu kia lúc lớn lúc nhỏ, dường như bị tín hiệu chợt mạnh chợt yếu ảnh hưởng, đứt quãng ngừng lại.
Hạ Xuyên nhẫn nại tính tình chịu đựng tạp âm ma sát màng tai này, không nói lời nào nghe hết một lần, tiếp theo tiếng điện lưu kia như bị ấn nút tạm dừng đột nhiên gián đoạn, sau khi dừng một giây, âm thanh “Đô đô” vang lên.
Anh lấy di động từ bên tai ra, mí mắt cũng chưa nâng, ném điện thoại vào trong lòng Dennis, nói với anh ta: “Đừng run, cúp rồi.”
Dennis luống cuống tay chân đỡ lấy di động, lúc này mới thoát khỏi trạng thái run rẩy, anh ta hít sâu một hơi, thoáng bình phục tâm tình của mình, lúc này mới lại lần nữa ấn mở ghi chép cuộc gọi gần đây, nhìn chằm chằm cái tên trên nhất, một tay vuốt ngực, giống như bệnh thần kinh thấp giọng tự thôi miên nửa ngày “Phim kinh dị đều là gạt người phim kinh dị đều là gạt người…”, sau đó chỉnh lại thần sắc, nghiêm trang nói với Hạ Xuyên: “Tôi cảm thấy có vấn đề.”
Hạ Xuyên: “Vấn đề gì? Nói.”
“Nơi này rất cổ quái, bất luận là di động nhảy loạn tín hiệu, hay là cuộc điện thoại quỷ dị vừa rồi kia, đều làm cho tôi cảm thấy… Nơi này dường như không đơn thuần là thế giới tiền sử đơn giản.” Dennis chậm rãi giải thích, như không tìm được từ hình dung thích hợp biểu đạt ý nghĩ của anh ta.
Ngược lại Hạ Xuyên nghe xong lời này, trầm mặc mấy giây mới nhịn được xúc động muốn cho anh ta một cái liếc mắt, thầm nói đây đúng là lời nhảm.
Giờ phàm là có mắt có đầu óc đều có thể phát hiện không thích hợp, còn cần vẻ mặt nghiêm túc nói “Tôi cảm thấy” à?
Con người ở dưới một vài tình huống khẩn trương rất dễ chập mạch đại não, Dennis hiện tại đại khái là đang bị vây ở trạng thái này, chỉ thấy anh ta khoa tay múa chân rất nhiều, nhưng lại không nghẹn ra được ý tứ anh ta muốn biểu đạt, cuối cùng đành phải buông tha mà nhún vai: “Được rồi, tin tức quá ít, chờ tôi tiếp tục quan sát xem xét đã.”
Nói xong, anh ta để điện thoại di động xuống, đem quần áo và ba lô ẩm thành một cục trên đất trải lên trên hòn đá cạnh đống lửa, lại một lần nữa nhét mọt thứ mình lục ra vào túi không thấm nước cất kỹ, sau đó cầm lấy hộp đen có bộ dáng cổ quái, chế tác không quá tinh xảo kia chơi đùa.
Hạ Xuyên nhìn anh ta lắc lư qua lại, cùng với tiếng vang lách tách nhỏ của đống lửa đang cháy, chỉ cảm thấy thuốc giảm đau và thuốc tiêu viêm vừa rồi nuốt vào dường như đang bắt đầu có tác dụng, cảm giác đau như cả người bị nghiền qua dịu đi không ít, dần dần trở nên không còn khó chịu.
Chuyện đã xảy ra trong một ngày qua vừa phức tạp lại cổ quái, cũng không phải trong nháy mắt là có thể để ý được rõ ràng, mà thế giới hiện tại bọn họ đang ở rốt cuộc có tình huống như thế nào, lại càng không thể hiểu biết toàn bộ nhanh như vậy được, hiện tại cho ra kết luận thì thật sự có hơi sớm.
Nhưng có thể khẳng định chính là, thạch động này tuy có thể làm chỗ tránh nạn, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, bọn họ không có khả năng dừng lại ở trong này, cả ngày co rút không ra khỏi động.
Có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày mốt… Dù sao bọn họ vẫn phải lên trên bờ, suy cho cùng thì con người là sinh vật chân đạp mặt đất mới có thể an tâm.
Trước khi đối mặt với rất nhiều hung hiểm chưa biết đến, Hạ Xuyên quyết định vẫn nên thừa dịp tạm thời an toàn, nắm chắc thời gian dưỡng đủ tinh thần. Quan trọng nhất là, cần nhanh chóng điều dưỡng tốt lưng eo của anh—— ở thế giới này, trông cậy vào Dennis, cái loại ngay cả bắp thịt tìm khắp cũng không thấy mấy khối, thì không khác gì với chịu chết.
Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp đặc thù, Hạ Xuyên với loại chuyện đi ngủ này có đầy kỹ năng—— một khi anh quyết định phải ngủ để dưỡng tinh thần, anh có thể trong vòng hai ba phút nhanh chóng để mình tiến vào giấc ngủ, sau đó tỉnh lại vào thời gian thích hợp.
Cho nên, mặc dù đau đớn trên người chỉ hơi dịu đi một chút, tuyệt đối không tính là thả lỏng và thoải mái, anh vẫn nhắm lại hai mắt rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.
Từ lúc gặp phải tai nạn chìm vào biển sâu, bất luận là trạng thái hôn mê hay là trạng thái giấc ngủ, Hạ Xuyên vẫn luôn mơ thấy cùng một cảnh tượng —— nhiều gương mặt người trắng bệch từ chỗ sâu trong biển dần dần nổi lên, lại ở gần mặt biển, lúc sắp bị Hạ Xuyên thấy rõ diện mạo, giống như bọt biển trong nước, hít thở một tiếng đã tản ra sạch sẽ, tiếp tục tìm cũng không thấy một nửa bóng dáng.
Ở trong hình ảnh không ngừng lặp lại luân phiên mấy lần, trong lúc ngủ mơ Hạ Xuyên mơ hồ nghe thấy tiếng gió gào thét, một tiếng đuổi theo một tiếng, liên tục không ngừng.
Hơn mười giây sau, Hạ Xuyên đột nhiên mở mắt ra, mắt anh có hơi nhạt, màu nâu xám, dưới ánh lửa nhảy nhót chiếu rọi lộ vẻ vừa thấu triệt vừa phát sáng, đẹp vô cùng, không có chút mờ mịt mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
Anh không giống như người vừa mới tỉnh ngủ, ngược lại giống như vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần suy nghĩ sự tình.
“Cậu đã tỉnh rồi?” Giọng nói của Dennis vang lên, Hạ Xuyên theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy hàng kia đang bám ở cửa động cũng không biết đang nhìn cái gì, ngữ tốc nhanh hơn ngày thường không ít, thanh âm căng thẳng, nghe giống như hết sức khẩn trương, “Vậy thì tốt, có phiền phức sắp tới rồi.”
“Phiền phức gì?” Hạ Xuyên cau mày cẩn thận nghe trong chốc lát, chợt hiểu ý tứ của Dennis —— gió bão nổi lên, ở trên biển rất không an toàn.
“Động này quá thấp, mặt biển bên ngoài cách đáy động một khoảng rất nguy hiểm, nếu nổi gió bão, tạo ra sóng lớn đánh về bên này, chưa đánh được mấy cái thạch động đã bị ngập rồi, đến lúc đó chúng ta muốn rời khỏi thì rất khó, mùi vị ngâm nước ngạt thở mà chết thực sự quá khó chịu, đời này tôi không muốn lại trải qua một lần nữa.”
Nơi này thời tiết quả thực còn tuỳ hứng hơn cả Bermuda, thay đổi bất thường, trước khi Dennis mở miệng tiếng gió còn chưa lớn như vậy, Dennis nói xong một câu, tiếng rít bên ngoài ít nhất đã tăng mạnh gấp đôi, mặt biển bị gió bão bất chợt xảy ra quấy loạn một đoàn, sóng lớn một đợt tiếp một đợt, sóng biển trắng xóa nhiều lần từ cửa thạch động đánh vào, không có chút xu thế muốn giảm bớt nào, trái lại từng lớp sóng vượt qua nhau… Rất nhanh, trên nền đất của thạch động đã trải một tầng nước.
Nước dâng lên nhanh chóng, ban đầu chỉ có một tầng nước mỏng, qua hai lần sóng lớn đánh vào, cũng đã gần bằng nửa cẳng chân.
Thời gian chẳng qua cũng chỉ trong một cái nháy mắt, nếu thật sự tiếp tục theo tốc độ này, nhiều nhất chỉ cần ba bốn phút, là có thể dìm sạch hơn phân nửa thạch động.
Hạ Xuyên may mắn lưng eo của mình đủ mạnh, bị thương long đập đuôi qua lại có thể không gãy, đau thì đau, dựa vào tác dụng của thuốc, lại cắn chặt răng, ít nhất còn có thể đứng lên.
Đống lửa được Thâm Lam dựng trong động đã bị sóng đánh vào dập tắt, lúc này trong động là một mảnh tối đen, cũng may trước đó Dennis đã thu lại cái đống đồ linh linh của anh ta vào bán trong túi, cũng đỡ phải lần mò tìm đồ ở trong nước.
Nhưng người tỉnh rồi, đồ vật lại không có tác dùng gì, bởi vì bọn họ căn bản không tìm thấy thứ có thể trợ giúp bọn họ đi lên bờ.
Mắt thấy mặt nước càng ngày càng cao, sóng lớn vẫn không ngừng, tiếng gió bão rít gào trái lại càng lúc càng lớn, Hạ Xuyên bám lấy một tảng đá nhô lên ở cửa động, vươn đầu ra bên ngoài cửa động của thạch bích quét một vòng, sau đó quay đầu dứt khoát nói với Dennis: “Đi, trèo ra ngoài!”
“Trèo, trèo ra ngoài là có ý gì?!” Dennis bị hoảng sợ, đeo ba lô, cũng thò đầu ra thuận theo ánh mắt Hạ Xuyên nhìn vách tường ngoài thạch động, sau đó lấy một loại âm điệu sắp khóc nói: “Nhất định phải trèo à, đỉnh của thạch động này cao như vậy, vách tường ngoài thạch động không thấp, còn rung lắc như vậy, không cẩn thận nửa đường ngã xuống thì sao?”
Phàm là có phương pháp tị nạn tạm thời khác, Hạ Xuyên cũng sẽ không đề nghị như thế, nhưng bây giờ, trừ việc ra khỏi động dọc theo tường ngoài trèo đến nơi có địa thế cao tìm vật chắn dựa vào ra, không có con đường thứ hai có thể chọn.
Mắt thấy mặt nước đã gần tới eo, sóng lớn rất cao còn đang đánh về bên này, Hạ Xuyên đã thò nửa người ra ngoài động, lại nghe tiếng nước vang lên “Rầm” một tiếng, gương mặt ngũ quan anh tuấn của Thâm Lam đột nhiên nhô đầu ra từ trong nước, cả người vững vàng đứng ở bên cạnh Hạ Xuyên.
Hắn lau đi giọt nước trên mặt, lại lắc đầu, một phát bắt lấy cổ tay Hạ Xuyên, ngừng động tác của anh.
Hạ Xuyên bị hắn bất chợt xuất hiện khiến cho sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Thâm Lam lại có thể mở miệng, trong giọng nói trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, phát âm có chút cổ quái nói một câu: “Đi, mang cậu lên bờ.”
“Còn… tôi…” Dennis bị bỏ quên trong khoảnh khắc đó đặc biệt muốn khóc, anh ta nhịn lại nhẫn, rốt cục không nhịn được nữa, nói với Hạ Xuyên: “Lúc trước hai người thật sự không quen biết à? Hay là tôi từng đắc tội anh ta sau đó mất ký ức?”
Hạ Xuyên: “…”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu
- Quyển 1 - Chương 8