Bọn họ đi đến thế giới khác, đã trải qua tai nạn liên tiếp không thể tưởng tượng, dựa vào một công cụ coi như đáng tin tìm được lối ra, hơn nữa thuận lợi rời đi nơi đó. Kết cục thuận lý thành chương cỡ nào, thế cho nên Hạ Xuyên và Thâm Lam vô cùng vững tin mình đã về tới thế giới bình thường, thậm chí một chút xíu khả năng khác cũng không thèm nghĩ đến…
Mãi đến khi bọn họ thật sự lên bờ.
“Tôi chỉ ở thế giới khủng long ngây người mấy năm mà thôi, bên ngoài đều biến thành cái dạng này à?” Vẻ mặt Thâm Lam không dám tin nói, “Gần đây mọi người lưu hành phục cổ?”
Hạ Xuyên: “…”
Gần đây thế giới hiện đại lưu hành cái gì, anh thật sự không biết, nhưng dù sao cũng sẽ không lưu hành thứ mà bọn họ nhìn thấy ——
Đây là sau khi bọn họ lên bờ đi thêm hai cây số, nhìn thấy dấu vết phi tự nhiên đầu tiên. Đó là một tường vây hỗn hợp đất đá, xây ở trên đỉnh dốc đất có địa thế tương đối cao. Bản thân bức tường có độ cao thông thường, ước chừng cao ngang người, trên đỉnh cắm đầy đá bị mài sắc bén, nhưng đường kính lại có chừng trăm mét, có thể bao cả một vùng trường học phổ thông.
Nơi đối diện bọn họ mở một cánh cửa, nhưng cửa này sơ sài có chút quá phận, chỉ dùng nhánh cây không hề chỉnh tề buộc chồng lên nhau mà thành, không ngăn được kích nặng còn lọt gió. Mà nơi không đủ mười mét bên cạnh, dựng một đài cao hơn hai mét chồng lên bằng đất đá, bên trên vòng một vòng hàng rào bằng cành gỗ, chống đỉnh trần nhà đắp bằng lá cây.
Thứ đồ chơi này được làm thật sự không quá đẹp đẽ, gồ ghề lồi lõm, còn có chút xiêu vẹo, thấy thế nào cũng không giống đài quan sát hợp tiêu chuẩn… Nhưng tám phần chính là nó. Bởi vì từ chỗ bọn Hạ Xuyên đứng, có thể chứng kiến bên trên có bóng người.
Nhưng người nọ đại khái là đang ngồi, chỉ lộ cái đầu, mà trên đầu cắm một đống vật ly kỳ cổ quái, khiến hình dạng thực sự có chút quỷ dị, cái gì cũng giống, chỉ không giống đầu người.
Thâm Lam gãi gãi quai hàm, híp mắt nhìn chằm chằm chỗ ấy hồi lâu, sau đó chỉ chỉ với Hạ Xuyên nói: “Đó là cái quái gì?”
Hạ Xuyên: “… người.”
“A —— mấy năm nay tiến hóa có hơi nhanh nha, càng ngày càng không giống người.” Thâm Lam cảm thán một câu.
Hạ Xuyên: “…”
Kỳ thật lúc nhìn đến tường vây đất nguyên thủy đến không thể nguyên thủy hơn này thì trong lòng anh đã lộp bộp một cái, thứ tin tưởng lúc trước đã bắt đầu lung lay sắp đổ. Anh thật sự không thể thuyết phục mình ở trong lòng, đây là thứ sẽ xuất hiện trong xã hội hiện đại, nhất là sau khi bọn họ đã từng có một lần kinh nghiệm xuyên qua…
Vừa nghĩ tới bọn họ có khả năng không trở về được thế giới bình thường, mà lại rơi vào một dị giới khác, tâm tình Hạ Xuyên đã buồn bực vô cùng.
Lúc đang cao hứng bị người ta giội xuống đầu một chậu nước lạnh, ai cũng sẽ không cao hứng, huống chi đây mẹ nó đâu phải nước lạnh, đây quả thực là giội một chậu mưa đá xuống!
Nhưng một bụng buồn bực của anh còn không tìm được lối ra để phát tiết, đã bị hai ba câu của Thâm Lam quấy vụn thành mảnh nhỏ, ngay cả sắc mặt đều không trầm nổi nữa.
Hai người vừa tạm dừng một thời gian như vậy, người trên đài quan sát hiển nhiên đã phát hiện bọn họ, chỉ thấy hắn ta cực kỳ nhanh chóng quay đầu lại, huýt sáo một tiếng thật dài vào trong tường vây, tiếng huýt vừa nhọn vừa cao, lập tức truyền ra thật xa. Hạ Xuyên dám khẳng định, cho dù người trong tường vây đều đang ngủ cũng có thể bị một tiếng này của hắn ta làm.
Lúc này Hạ Xuyên và Thâm Lam mới chui từ trong một cánh rừng không lớn ra, chỗ đứng vừa vặn ở dưới chân dốc đất, bọn họ cách tường vây ở đỉnh dốc không tính là xa, sau khi rời khỏi rừng cây thì càng gần hơn, muốn né tránh là hoàn toàn kịp. Hạ Xuyên vỗ bả vai Thâm Lam một cái, nghiêng nghiêng đầu về hướng cánh rừng, ý bảo quay về trong rừng trốn đi.
Cũng không phải anh sợ người ở bên trong tường vây, khủng long đều đánh qua còn sợ đánh với người à? Anh chỉ là không muốn vừa mới đến một chỗ đã trêu chọc phiền toái, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Dù sao bọn họ không phải đến đá quán đánh nhau, mà là muốn sớm tìm đúng thời cơ quay về thế giới bình thường.
Nhưng mà Thâm Lam lại nắm lấy cổ tay anh, dưới chân không động chút nào.
Hạ Xuyên sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Thâm Lam “hít” một tiếng, nói: “Tôi nghe được bên trong có một giọng nói rất quen tai.”
“Nơi này cũng có người quen của anh? Rất nhiều người có âm sắc gần giống nhau.” Hạ Xuyên tức giận nói, sau đó trở tay bắt giữ cổ tay Thâm Lam, vẫn muốn kéo hắn vào trong rừng. Chủ yếu là tổ tông này một khi đánh nhau với đối phương, vậy cũng không phải là vấn đề đánh sấp một người hay hai người, không chừng trực tiếp bưng sạch cả hang ổ… À được rồi, nói không chừng sẽ lôi hết toàn bộ đồ ăn bọn họ cất giữ lại đây.
Ngẫm lại còn có chút đau đầu.
Với thể trạng sức mạnh của Thâm Lam, nếu quyết định chủ ý không muốn động, vậy chính là buộc lên hai đầu trâu điên đều không nhất định có thể túm hắn chạy đi, huống chi chỉ một mình Hạ Xuyên?
Ngay lúc hai người giằng co, trên tường vây thật dài kia đột nhiên toát ra hơn chục đầu người che lá cây hoặc là cắm đầy lông chim, một số thì trên tay nắm cung tên, một số cầm lấy trường mâu, tất cả đầu nhọn bằng đá đều nhắm về hai người bọn họ.
Hạ Xuyên nhấc môi, không có biểu tình gì nói: “… người quen thật nhiều ha.”
Thâm Lam: “…”
Anh chuẩn bị chơi cận chiến với người ta xong, người ta đến chơi viễn trình với anh. Mặc dù chỉ bằng đống mũi tên bằng đá này mà muốn chế trụ Thâm Lam vẫn có chút khó khăn, nhưng từng cây giống như mưa rơi đâm qua cũng rất phiền. Hơn nữa người trong thành bao kia hiển nhiên không có ý định chỉ dựa vào những tên đá này. Chỉ thấy phía sau phiến cửa gỗ tả tơi kia, càng ngày càng nhiều người cầm lấy vũ khí đứng ở đằng sau, một tư thế “Mấy người dám động bọn tôi sẽ xa luân chiến”.
Nhưng ở phía sau đám người này, Hạ Xuyên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng một cái đã qua.
“Đó là —— Laura?!” Hạ Xuyên nhịn không được mở miệng.
Hiển nhiên Laura cũng nhìn thấy Hạ Xuyên bọn họ, chỉ thấy chị ta vội vội vàng vàng túm người bên cạnh mình, nói liên tục cả ra dấu, khoa trương miêu tả nửa ngày, giao tiếp khó khăn giống như gà và vịt nói chuyện với nhau. Một dãy đầu người ghé vào trên tường vây cũng đều sôi nổi chuyển về phương hướng của chị ta, giống như muốn hiểu xem chị ta đang biểu đạt cái gì.
“Xem đi, tôi đã nói tôi nghe được giọng nói rất quen tai mà.” Thâm Lam hất cằm, nói: “Chẳng qua người phụ nữ này cũng thật lợi hại, hai bên nói chuyện hoàn toàn không cùng một loại ngôn ngữ còn có thể ồn ào nói lâu như vậy.”
Trong lúc Laura nói đến kích động, trên tường vây có mấy người đợi đến không bình tĩnh, dứt khoát thả mấy tên lại đây trước.
Phương pháp mà những người này kiến tạo tường vây và đài quan sát khá thô ráp, tạo ra mũi tên vũ khí lại tinh tế hơn nhiều, được mài cực kỳ sắc nhọn. Có điều đầu tên là bằng đá, khó tránh khỏi có chút đầu nặng đuôi nhẹ, nhưng mà bọn họ lại lợi dụng địa thế cao, trung hoà loại khuyết điểm này —— tuyến đường mũi tên kia bay từ trên không trung xẹt qua mang theo độ cung, từ nơi cao bắn xuống, vừa mạnh vừa mau, lúc tới trước mắt Hạ Xuyên bọn họ, đầu mũi tên vừa vặn đối diện l*иg ngực của bọn họ, có thể thấy được những người bắn tên đó cũng là một tay lão luyện.
Nếu đổi thành người không có thân thủ gì, không thể thiếu là phải chịu chút thương, nhưng mà đứng ở chỗ này chính là Hạ Xuyên và Thâm Lam. Hai người chỉ nghiêng thân, đã xảo diệu né qua mấy mũi tên đá kia, nhưng lại lấy động tác cực nhanh, nâng tay một phát bắt được chúng nó.
Cùng lúc đó, giao tiếp như gà vịt nói với nhau của Laura rốt cục có kết quả, chỉ thấy cái người vẫn luôn nói với chị ta giơ một bàn tay lên, vừa huýt gió, vừa lấy tư thế quái dị nhảy hai cái, sau đó miệng toát ra một chuỗi tổ hợp âm tiết rất dài, từng âm đều cực kỳ ngắn ngủi, thỉnh thoảng có mấy âm kéo dài ở bên trong, đã hình thành một loại ngôn ngữ kỳ lạ.
Vào trong tai Hạ Xuyên và Thâm Lam, loại ngôn ngữ này có một cái tên, gọi là loạn mã.
Sau khi người tương tự thủ lĩnh nói xong một chuỗi loạn mã, một vòng người nằm ở trên tường vây đã sôi nổi buông vũ khí trong tay xuống, nhưng vẫn không rút lui khỏi tường vây, không biết là muốn vây xem tình huống, hay là lòng phòng bị chưa trừ tùy thời chuẩn bị cầm lấy vũ khí một lần nữa.
Thủ lĩnh hạ lệnh ngừng công kích, Laura thì vòng qua bọn họ, đảy mở cánh cửa dùng cành gỗ buộc loạn mà thành ra, lập tức từ trên dốc chạy xuống.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa tiêu trừ, Hạ Xuyên và Thâm Lam cũng không lại dịch vào trong rừng cây, mà là lên dốc đón Laura, gặp nhau ở lưng chừng núi dốc.
“Trời ạ! Có thể nhìn thấy hai người thật sự là tốt quá, có bị thương chỗ nào không?” Laura thoạt nhìn vô cùng hưng phấn, nhưng không quên đánh giá cao thấp trước sau hai người bọn họ một phen, không thấy miệng vết thương nào rõ ràng mới vỗ vỗ ngực như nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vừa rồi nhìn bộ dạng võ trang đầy đủ của bọn họ, còn tưởng rằng có dã thú gì đến đây, may mắn tôi chạy đến cạnh cửa liếc mắt một cái.”
Thâm Lam mang vẻ mặt kỳ quái nói: “Bọn họ là ai, sao chị lại ở trong này?”
“Tôi là ở hai ngày trước bị bọn họ nhặt về, bởi vì tôi tỉnh lại cũng đã ở trong này, lại nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, cho nên cũng không biết bọn họ là tìm được tôi ở đâu. Có thể bởi vì tôi mang theo con nhỏ, thoạt nhìn không có tính nguy hiểm gì, nên bọn họ không phòng bị, trái lại đối với tôi rất thân thiết. Bởi vì Allen vẫn luôn phát sốt, mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ chẳng những không đuổi tôi đi, còn dọn ra một gian phòng cho tôi và Allen ở lại, phân cho tôi một phần đồ ăn.” Laura giải thích, “Còn hai người? Hai người tới nơi này đã bao lâu?”
“Lúc tôi tỉnh lại thì đang nằm ở trên một khối đá ngầm trong biển, Thâm Lam thì nổi… nằm ở bên cạnh tôi. Bọn tôi mới vừa từ biển đi tới đây.” Hạ Xuyên đáp.
“Đi thôi! Đi vào trước đã.” Laura vẫy vẫy tay với bọn họ, ý bảo đi theo chị ta, “Tuy tôi không bảo đảm bọn họ hiểu được ý của tôi, nhưng ít nhất sẽ không coi hai người trở thành kẻ xâm lấn.”
Thâm Lam bĩu môi một cái, chỉ chỉ mình và Hạ Xuyên: “Gặp qua hai người đánh tới xâm lấn chưa?”
Thủ lĩnh trong thành vây hiển nhiên cũng nghĩ thông điểm này, tuy hắn ta không nghe hiểu Laura nói gì, nhưng nhìn đến phản ứng của Laura, cũng ít nhiều có thể hiểu được hai người này cùng Laura là nhận thức, là đồng bạn.
Nếu không phải kẻ địch, vậy thì có thể trở thành bạn bè! Người trong thành vây này thật sự dân phong thuần phác đến kinh người, một giây trước còn như đối diện chiến tranh, một giây sau đã rộng mở cửa lớn đón khách đến đây, tư thái vô cùng thân thiết. Hạ Xuyên và Thâm Lam nhìn thấy đều sửng sốt kinh ngạc.
Hai người đi đến trước cửa gỗ ở đỉnh dốc, mới nhìn rõ bộ dạng đám người kia. Cái người đứng vượt lên một chút ở cạnh cửa, chính là thủ lĩnh đã mệnh lệnh cho mọi người dừng tay. Hắn ta thoạt nhìn cũng không lớn hơn so với tuổi của bọn Hạ Xuyên, bộ dạng chính trực tráng niên, làn da ngăm đen, cơ thể rắn chắc. Vừa nhìn chính là người có thể trạng thân thủ đều không tệ, đương nhiên, có thể lên làm thủ lĩnh tất nhiên là phải có chỗ nổi bật.
Khuyết điểm duy nhất là, cái đầu hắn ta có hơi lùn, thậm chí còn không cao bằng Laura, cũng đừng nói đến việc so sánh với Hạ Xuyên, Thâm Lam.
Ánh mắt Hạ Xuyên khẽ động, ở trong tường vây nhàn nhạt đảo qua một vòng, phát hiện vóc dáng phổ biến của người trong này cũng không cao, lưng cũng không thẳng thắn, có hơi cong. Giống với thủ lĩnh, thể trạng của bọn họ, nhất là bắp thịt bộ vị cánh tay cùng bả vai vô cùng phát triển, nhìn thôi đã cảm thấy cường tráng mạnh mẽ.
Laura cười cười với thủ lĩnh và những người khác, sau đó dẫn Hạ Xuyên, Thâm Lam vào cửa gỗ.
Mới vừa đi hai bước, Hạ Xuyên đã phát hiện bên tay phải có bốn người thần sắc có chút mất tự nhiên, tầm mắt không chuyển nhìn chằm chằm tay anh và Thâm Lam. Hạ Xuyên cúi đầu vừa nhìn, lúc này mới nhớ tới vừa rồi bắt lấy tên đá còn nắm ở trong tay, nhất thời nhớ tới bốn người này chỉ sợ là mấy người vừa rồi không chờ được mà bắn tên.
Nếu đã được đón vào cửa, Hạ Xuyên cũng không thể đi theo chân bọn họ tính toán mấy việc này, nên vỗ vỗ Thâm Lam, nói: “Trả tên cho bọn họ đi.” Nói xong, thì vươn tay, đưa tên tới, Thâm Lam tự nhiên nghe theo.
Bốn người kia dường như có chút ngượng ngùng, cầm tên rồi xoay người lui đến phía sau cùng của đám người.
Loại hành vi chủ động trả lại vũ khí công kích này dường như thu được hảo cảm rất lớn, khuôn mặt đám người vây xem bọn họ vốn căng chặt thì giờ đều sôi nổi thả lỏng biểu tình, có người thậm chí còn cười cười với bọn họ, thủ lĩnh chính là một trong số đó.
Đặt chân ở nơi có nhân loại quần cư, luôn an ổn hơn dừng chân ở trong rừng. Nếu ngôn ngữ không thông, nói cám ơn bọn họ cũng nghe không hiểu, Hạ Xuyên kéo kéo khóe miệng, cố gắng đáp lễ bằng một nụ cười nhẹ biểu đạt thân thiết cùng cảm ơn, kết quả tươi cười còn không chưa kéo ra, đã cảm thấy hoa mắt, tay chân của mình nháy mắt bị người bắt giữ rắn chắc…
Hạ Xuyên nhíu mày, lúc này mới phát hiện mấy tráng hán vừa rồi còn cười với bọn họ đã vây anh và Thâm Lam vào giữa, có người bắt tay, có người kéo chân, túm hai người chặt chẽ. Phỏng chừng trong ngày thường bọn họ săn bắn cũng đều là những mãnh thú, luyện ra được lực tay rất lớn, Hạ Xuyên nhất thời hoàn toàn không giãy ra được.