Phỉ Thúy nghe ngữ khí hắn lạnh như băng, có chút khó hiểu tiếp nhận, nhìn chữ viết sắc bén trên giấy nợ, không chỉ là năm lượng bạc kia, còn có mười lượng bạc Minh Châu đệm vào hôm nay, "Đại nương ta tìm ngươi muốn năm lượng bạc kia?"
Phương Thanh Nghiêm trầm mặc.
"Phương đại ca, giấy nợ này ta nhận." Phát sinh chuyện lớn như vậy, cho dù các nàng lấy ra nhân sâm cứu mạng Trần thẩm, tuy thâm thù không còn, nhưng muốn an ổn ở chung thì không có khả năng.
Hơn nữa, lấy hiểu biết của nàng đối với đại nương, có thể thiếu chút nữa làm thím Trần tức chết, chứng tỏ những lời mắng chửi người kia nhất định là có tính vũ nhục vô cùng.
"Ngươi chăm sóc Trần thẩm cho tốt."
Phỉ Thúy nói xong, nhìn thần sắc lạnh lùng của hắn, kéo Minh Châu rời đi.
Ra khỏi tiệm thuốc, Phỉ Thúy thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm thán, "Cảm giác thiếu tự tin thật không tốt!"
Minh Châu cũng thấy đồng cảm, nàng vẫn luôn ân oán rõ ràng, không gây chuyện, cũng không sợ phiền phức, nhưng chuyện lúc này đây, cho dù các nàng cũng bị liên lụy, nhưng lúc đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng kia, phảng phất như thể các nàng đã làm ra chuyện ác tày trời, sống lưng đều ưỡn không thẳng.
"Ta muốn gϊếŧ chết nương ta!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Phỉ Thúy lại càng hoảng sợ.
"Nhị tỷ, cho dù ngươi nghĩ trong lòng, cũng không thể nói ra." Được rồi, nàng quên mất, nhị tỷ này cũng là một nhân vật tàn nhẫn, Phỉ Thúy vội vàng trấn an nói.
Minh Châu nghiêng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn Phỉ Thúy.
"Có chuyện gì vậy?"
Minh Châu nhìn sắc trời, còn rất sớm, "Vừa đi vừa nói."
Lúc ra khỏi thành, trong tay hai người khá nhiều bánh bao thịt, mỗi người cầm một cái gặm, giấy dầu trong bao còn có không ít, nghe nói là mua cho tiểu hài tử trong nhà, trên con đường hồi thôn yên lặng, "Phỉ Thúy, ngươi không cảm thấy người nhà rất phiền sao?"
"Phiền." Phỉ Thúy nhìn Minh Châu, "Đặc biệt là đại nương."
"Ta vẫn luôn suy nghĩ, có thể chỉ có một mình, cứ thể sống qua ngày hay không." Minh Châu sở dĩ đối với nàng nói như vậy, là bởi vì độ thiện cảm của đối phương ngày hôm nay thoáng cái liền cao hơn mười điểm, hơn nữa, nàng cũng tin tưởng phán đoán của mình, tam muội này mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cũng không phải là người xấu.
Phỉ Thúy cười, "Nhị tỷ, ngươi nghĩ quá đơn giản, ta nói cho ngươi biết, chờ qua mười lăm, ta sẽ chuẩn bị xây nhà cho người nhà, xây nhà ngói lớn."
"Tại sao?"
Minh Châu khó hiểu.
"Bởi vì ta cũng có ý nghĩ tương tự, nhưng mà nhị tỷ, trừ phi ngươi thật sự có thể thần không biết quỷ không hay gϊếŧ hết tất cả người trong nhà, nếu không, dù cho ngươi có trở thành một người tự do, chỉ cần người Tần gia phạm tội, ngươi vẫn sẽ bị liên lụy." Phỉ Thúy cười nói.
"Liên lụy." Minh Châu phun ra hai chữ này, về phần gϊếŧ chết cả nhà, nàng cho dù có năng lực kia, lại không có thiện tâm gì, nhưng cũng không làm được việc phát rồ như vậy.
"Đúng vậy."
Phỉ Thúy gật đầu.
"Vậy chúng ta cứ luôn thu thập cục diện rối rắm cho bọn họ như này sao?" Vừa nghĩ tới thân mẫu không lựa lời lại ngu xuẩn đến cực điểm, Minh Châu rất phiền não, chuyện như vậy, nếu xảy ra thêm vài lần, nàng thật không xác định có thể sẽ nhịn không được, liền trực tiếp gϊếŧ chết đối phương.
"Đương nhiên không phải."
Phỉ Thúy lại cười một lần nữa, nhìn có chút khiến lòng người lạnh lẽo, "Đại nương hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tới am ni cô cùng đại tỷ, hoặc là về nhà mẹ đẻ, đến khi nào kiếm đủ bạc trả nhân sâm thì trở về Tần gia."
Minh Châu dừng bước, nhìn về phía Phỉ Thúy.
"Có chuyện gì vậy?" Phỉ Thúy hỏi.
"Ngươi không ngốc!" Minh Châu nghiêm túc nói.