Chương 33

"Được, các ngươi đều khỏi đi, lão nương đi một mình, được lắm." Lưu thị tức giận mắng chửi người, sau đó cầm lấy đồ xoay người rời đi, vốn tưởng rằng sẽ có người đuổi theo.

Kết quả, Tần Hữu Điền cùng hai nhi tử khác cũng cùng biểu tình với Tần Khang Bình, ngây ngốc nhìn nàng, tựa hồ chuẩn bị đưa mắt nhìn theo nàng rời đi.

"A!" Lưu thị quát to một tiếng, dậm chân một cái, thật đúng là một mình xông ra ngoài.

Chỉ là, nàng ta cũng không có tới nhà mẹ đẻ, chỉ có một mình trở về làm cái gì, để người khác chê cười sao.

Vừa lúc đó, gặp được mẫu tử Phương Thanh Nghiêm đi ra đổi đường, với Lưu thị mà nói, đây chính là oan gia ngõ hẹp, "A, các ngươi tâm tình cũng thật tốt!"

Phương Thanh Nghiêm nhìn nàng ta một cái, không để ý, đỡ mẹ, định đi đường vòng.

"Khoan đã."

Lưu thị đang rất không thoải mái, chỉ muốn tìm chuyện.

"Đại nương, người còn có việc?"

"Đương nhiên có việc." Lưu thị vênh váo tự đắc nói, "Ngươi cùng Tần gia chúng ta hẳn là không có quan hệ gì đi?"



"Ân." Phương Thanh Nghiêm gật đầu.

"Sức khỏe mẫu thân ngươi đang không tốt nhỉ?" Lưu thị lại hỏi, cũng không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng ta đột nhiên không tức giận nữa.

"Đại nương, người còn có việc gì sao?"

Dù cho sức khỏe mẫu thân thật sự không tốt, nhưng hiện tại gần Tết nhất, bị người khác đề cập tới như vậy, Phương Thanh Nghiêm có thể nhịn xuống không nổi đóa đã rất có phong độ, cái này nếu đổi thành những người khác, đã sớm động thủ.

"Nương ngươi sức khỏe không tốt, chính là một con ma bệnh, bị bệnh thì không được để lây lên trên người chúng ta đâu. Xem nào, lần trước, Phỉ Thúy nhà chúng ta cho ngươi năm lượng bạc, ngươi định khi nào trả."

Lưu thị nói rất chém đinh chặt sắt, trên thực tế, nàng ta chỉ là muốn năm lượng bạc kia mà thôi.

"Qua vài ngày nữa, chờ ta có bạc, nhất định ta sẽ trả." Phương Thanh Nghiêm mở miệng nói.

Chỉ là, hắn không ngờ tới, một câu nói này giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ. Gặp phải nữ nhân chanh chua không nói đạo lý như Lưu thị, cho dù hắn có thông minh đi nữa cũng vô dụng, bởi vì so về mắng chửi người, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Lưu thị.

Tiền chưa tới tay, Lưu thị lại càng có lý do để cao cao tại thượng, trong mắt nàng ta, mình chính là chủ nợ, cho dù lời nói ra có khó nghe hơn nữa, đối phương cũng phải chịu. Vì thế, các loại lời nói nhục nhã trực tiếp từ trong miệng bà ta phun ra, hơn nữa còn là càng mắng càng hăng say.

Phương Thanh Nghiêm còn có thể chịu đựng, nhưng Trần thị thì không thể.

Ở trong lòng nàng, nhi tử của mình là tốt nhất, nếu ai vũ nhục nhi tử của nàng, nàng liền liều mạng với người đó, chỉ tiếc thân thể không có tiền đồ, còn chưa kịp dùng sức, mệnh đã tận.



Một canh giờ sau, thôn dân thật thật vất vả mới mời được đại phu. Đại phu lại thở dài, lưu lại một câu, "Chuẩn bị hậu sự đi."

Mọi người đều thổn thức, Phương Thanh Nghiêm ngồi phịch xuống đất.

Vừa rồi Lưu thị còn phi thường dũng mãnh, vừa nghe lời này, sắc mặt đều trắng bệch, run rẩy một cái về sau, trực tiếp trượt xuống.

"Nương."

Minh Châu đi rèn luyện thân thể trở về, nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nương mình, bỗng nhiên nghĩ đến những gì nghe được trên đường, nói, "Chuyện của Trần thẩm, có phải là ngươi chọc hay không?"

Vừa hỏi, người Tần gia chưa có rời đi đều nhìn về phía nàng ta.

"Không có, là thân thể ả ta không tốt, không thể trách ta."

Mặc dù là nói như vậy, nhưng mọi người cũng biết, việc này có liên quan tới nàng ta.

"Ta đánh chết ngươi." Tôn thị nhịn không được, trực tiếp đánh tới.

Minh Châu tán đồng lời Phỉ Thúy từng nói, hung hăng trừng mắt liếc Lưu thị một cái, xoay người rời đi, hiện tại cũng không phải là thời điểm xử lý nàng ta. Nàng nhanh chóng đi vào phòng, lúc này, thôn dân ngoại trừ nói chút lời an ủi, căn bản cũng không có cách gì khác.