Chương 30

Phỉ Thúy cũng vậy, cho dù nàng biết gia gia cũng sẽ không để ý, nàng cũng sẽ không phản bác hắn ở trước mặt mọi người, trong lòng chỉ nghĩ, chờ sau này lén lút nói chuyện lại với gia gia.

"Phỉ Thúy, ngươi đang nói về ngọn núi Sư Tử ở đầu phía đông làng à?" Tần Hữu Điền hỏi.

"Đúng vậy." Phỉ Thúy gật đầu.

"Đó là một ngọn núi hoang, ngươi mua để làm gì?" Tần Hữu Điền có chút khó hiểu.

"Lúc trước ở trong thôn ta có xem qua, ruộng đất đều có chủ, chỉ còn tòa núi hoang phía dưới, đã thế còn có không ít đất, ta dự định mua, lại khai mở thêm, về phần có thể trồng cái gì, bây giờ còn chưa nghĩ ra." Phỉ Thúy cười nói.

"Nếu không đi thôn khác hỏi thử, nói không chừng có người bán ruộng." Tần Hữu Điền đề nghị, hắn chỉ đơn thuần đang lo lắng mới nói như vậy. Nếu cuối cùng cái gì cũng trồng không được, tiêu nhiều tiền như vậy, có chút đáng tiếc.

"Đại bá, lời của người ta cũng đã suy nghĩ qua, chỉ là, ta muốn ở lại trong thôn, không muốn đi đâu cả."

Lời Tần Phỉ Thúy nói vốn không có ý gì khác, nhưng nghe lọt vào tai bốn người Tần Lai Phúc, lại nhịn không được nghĩ nhiều, "Phỉ Thúy, không sao, ngươi muốn mua thì mua, gia gia ủng hộ ngươi, chúng ta ở trong thôn, không đi đâu cả."

"Đúng vậy." Tôn thị gật đầu theo.

Tần Hữu vỗ vai nàng, tỏ vẻ ủng hộ.

Hoàng thị lặng lẽ quay đầu, lén lau nước mắt nơi khóe mắt, "Phỉ Thúy à, muốn làm gì thì làm cái đó."

Bọn họ như vậy, ngược lại khiến Tần Hữu Điền có chút ngượng ngùng.

Sau một hồi nói chuyện, tuy rằng không biết cuối cùng có thể chấp hành như thế nào, nhưng có mục tiêu, cả nhà cũng tràn ngập lòng tin với một năm mới, lúc ngủ, không khỏi cùng tức phụ mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Ngoại trừ nhị phòng, tức phụ những phòng còn lại đều có chút mất mát.

Phòng ở trong nhà này, nói thật ra, có thể nói là đứng thứ nhất thứ hai về độ rách nát ở trong thôn, mỗi lần nam nhân trong nhà sửa nóc nhà, các nàng đều phải lo lắng nửa ngày, sợ có thêm trọng lượng của một người, liền có thể đè phòng ốc sụp.



Hôm nay thật vất vả có người nguyện ý bỏ tiền xây nhà, lại bị cha chồng cự tuyệt. Ai! Thật là mệnh khổ mà!

Ngày đầu tiên của năm mới, Phỉ Thúy mặc một thân váy áo màu hồng nhạt, sớm xuất hiện ở trong sân, thấy ánh mắt hâm mộ của mấy muội muội, suy nghĩ một chút liền vẫy tay, thấy các nàng tới, còn có chút thẹn thùng, "Các ngươi theo ta tiến vào."

Sau đó xoay người vào phòng.

"Hổ Phách, ngươi ngồi xuống trước đi." Nàng chỉ vào chiếc ghế trước gương trang điểm, nói với muội muội mới tám tuổi.

"Được."

Hổ Phách rất nhu thuận, ngồi thẳng trên ghế, mắt mở lớn, muốn nhìn gương, nhưng bởi vì chiều cao không đủ, hoàn toàn không nhìn thấy.

"Đừng nóng vội, năm nay tam tỷ trở về muộn, không kịp làm quần áo mới cho các ngươi, quần áo của ta, các ngươi cũng không mặc được, nhưng giúp các ngươi trang điểm một chút vẫn là có thể."

Ánh mắt mấy người sáng lên.

"Nhắm mắt lại."

Hổ Phách nghe lời nhắm mắt lại, cũng cảm giác tay của tam tỷ ôn nhu chạm trên mặt của nàng, sau đó, tóc của nàng hình như cũng tản ra.

Nguyên thân tổng cộng có năm hộp trang sức, ngoại trừ nàng tự mình mua, những thứ khác đều là chủ tử thưởng, có thể là bởi vì thời nhỏ nhà nghèo nên cho dù là dây buộc đầu rẻ nhất, nàng đều không có ném đi.

Những thứ này đều là đồ của nguyên thân, tuy rằng không biết linh hồn trong thân thể đã đi nơi nào, nhưng nàng nghĩ, dùng cho các muội muội, nàng ấy hẳn là sẽ nguyện ý.

Bốn muội muội, lớn nhất cũng mới 12 tuổi, làn da mặc dù có chút vàng nhưng chất da cũng không tệ lắm, Phỉ Thúy chỉ bôi chút má hồng nhàn nhạt lên mặt các nàng, sau đó buộc hai cái bao nhỏ trên đầu các nàng, mỗi bên một cái, lại dùng dây thừng đỏ buộc lại, mang theo hai đóa lụa tươi mát.

Sau đó nhìn bốn tỷ muội đứng thành một hàng, "Đẹp lắm."