Chương 21

Phỉ Thúy không muốn nói chuyện với Lưu thị, bởi vì với người không nói đạo lý như vậy, nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là lãng phí nước miếng, "Phương đại ca là người đọc sách, người đọc sách bình thường đều rất thanh cao."

"Hừ, thì sao? Bọn họ cô nhi quả mẫu, còn có thể làm gì được chúng ta sao?" Lưu thị cảm thấy Phỉ Thúy là đồ ngốc.

"Đại nương, làm được gì hay không thì ta không biết, nhưng nếu bị người đọc sách ghi hận mà nói, cũng không phải chỉ một trận đánh chửi là có thể nhẹ nhàng cho qua, bọn họ giở thủ đoạn, đều muốn mạng người."

Lời Tần Phỉ Thúy nói khiến sắc mặt người Tần gia trắng bệch.

"Ngươi sợ hắn?" Lưu thị cười nhạo nhìn Tần Phỉ Thúy.

"Đúng, ta sợ hắn." Phỉ Thúy trực tiếp thừa nhận, "Đại nương, ngươi cho rằng ngươi rất có năng lực sao? Như vậy, đại tỷ nhìn trúng vị công tử kia, hẳn là rất có địa vị ở huyện chúng ta đi?"

"Đó là đương nhiên, hắn là tiểu công tử của nhà huyện lệnh." Lưu thị dương dương đắc ý nói.

Những người khác giật mình nhìn Lưu thị.

Tần Minh Châu lại chán ghét thái độ của nàng không thôi.

"Cho nên mới nói, đại nương ngươi thật sự ngu xuẩn, ở trong mắt ngươi, Phương đại ca là thư sinh tay trói gà không chặt. Phương phu tử cũng không còn nữa, cô nhi quả phụ bọn họ thật dễ bắt nạt sao? Vậy nhưng ngươi không nghĩ tới, công tử nhà huyện lệnh đều nguyện ý dạy hắn, tức là gì sao?"

Nói đến nước này, mặt người Tần gia lại càng trắng hơn.

"Nếu ta nhớ không lầm, qua năm sau khoa cử sẽ bắt đầu." Phỉ Thúy nhìn Tần Lai Phúc, "Nếu Phương đại ca một bước lên trời, gia gia, người cảm thấy nhà chúng ta ai có thể đối phó được?"

"Phỉ Thúy, ngươi làm đúng, ngày mai liều đưa Trân Châu đến am ni cô đi." Tần Lai Phúc mở miệng nói.



"Ta không muốn." Tần Trân Châu nhìn Phỉ Thúy, ánh mắt mang theo chán ghét, nàng nghĩ mãi mà không rõ, tại sao tam muội lại trở về, "Tam muội, ta đắc tội ngươi ở đâu? Vì sao ngươi phải đối xử với ta như vậy?"

Nói xong lời này, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.

"Ta chỉ muốn sống thật tốt." Phỉ Thúy cũng không giải thích quá nhiều, không nói là đang cứu tính mạng của cả nhà bọn họ, cũng không nói đến việc này là chính bản thân bọn họ không có lý, bởi vì xét đến cùng, nguyên nhân đích xác giống như lời nàng nói.

Nàng muốn sống bình an.

"Ta không đi, ta chết cũng không đi."

Tần Trân Châu vừa khóc vừa nói: "Nương."

Lưu thị rất đau lòng, nhưng lúc này nàng cũng có chút luống cuống, rõ ràng chỉ là muốn cho nữ nhi xinh đẹp có một mối hôn sự tốt hơn, vì sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy, quay đầu nhìn về phía nam nhân nhà mình.

Tần Hữu Điền cũng không có chủ ý, theo bản năng nhìn về phía cha nương mình.

"Đưa Trân Châu đi." Tần Lai Phúc trực tiếp mở miệng nói.

Tôn thị gật đầu theo.

Tần Trân Châu nhìn về phía những người khác trong nhà, tất cả đều im lặng, "Minh Châu."

"Đại tỷ, đừng sợ, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi." Tần Minh Châu ngược lại không sợ phiền phức, hơn nữa, nàng theo góc độ của Trân Châu cân nhắc chuyện này, chuyện từ hôn khẳng định không giấu được, thay vì chịu những lời đồn đãi vụn vặt ở trong thôn, chẳng bằng tới am ni cô.

Nói là ba năm, cũng không phải không có đường sống hòa hoãn, đại tỷ đi trước, nàng suy nghĩ biện pháp, tìm cách đón nàng về nhà sớm một chút là được.