Chương 19

"Ta, ta…" Tần Trân Châu không biết nên trả lời thế nào, nàng ta muốn phủ nhận, nhưng lại sợ Phương Thanh Nghiêm thật sự tìm Viên công tử tới đối chất, cuối cùng theo bản năng cúi đầu, không trả lời.

Tần Phỉ Thúy nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng cũng đã biết đáp án.

Trên thực tế, nàng có chút không hiểu nữ chính rốt cuộc đã nghĩ như thế nào, sau khi cốt truyện diễn ra hiểu lầm, tuy trong lòng nàng ta áy náy, nhưng vẫn không trách cứ Tần Trân Châu một chút nào, thậm chí sau đó còn tìm một hôn sự tốt cho đối phương.

Chỉ là, bởi vì Phương Thanh Nghiêm nhúng tay, Tần Trân Châu còn chưa gả đi cũng đã chết.

Phải làm sao bây giờ?

Ở xã hội này, vị hôn thê mà nɠɵạı ŧìиɧ, thì trên thực tế hai nhà cũng đã xem như kết thù oán, phải làm sao mới có thể hóa giải?

"Phỉ Thúy."

Tần Lai Phúc có chút lo lắng gọi nàng: "Không sao chứ?"

Phỉ Thúy nhìn hắn, lắc đầu, sau đó, cắn răng một cái, liền quỳ gối trước mặt Trần thị.

"Phỉ Thúy, ngươi làm gì vậy?"

Trần thị cũng không có ác cảm với Phỉ Thúy, thậm chí là có chút thích, cũng giống như những trưởng bối có con khác ở thôn Tần gia, rất cảm động chuyện Phỉ Thúy bán mình chữa bệnh cho gia gia, ở trong lòng các nàng ấy, Phỉ Thủy là một người vô cùng hiếu thuận.

"Trần thẩm, thực xin lỗi."

Ngoại trừ nói xin lỗi, gánh vác sai lầm này ra, Tần Phỉ Thúy thật sự không biết nên làm gì bây giờ?

"Phương đại ca, ngươi yên tâm, chuyện từ hôn gia đình chúng ta không có ý kiến, về phần nguyên do từ hôn, chúng ta cũng sẽ không giấu giếm, lỗi đều ở Tần gia chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ chủ động nói rõ, tuyệt đối không ảnh hưởng đến thanh danh của Phương đại ca."



Mối thù giữa Tần gia và Phương gia, ban đầu là Tần Trân Châu muốn nɠɵạı ŧìиɧ nhưng không thành, sau đó Lưu thị phát tán tin đồn ở trong thôn, ý đồ hủy hoại thanh danh của Phương Thanh Nghiêm, nhờ có đồng môn của đối phương nên không đạt được mục đích, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Phương Thanh Nghiêm không ghi nhớ trong lòng.

Cuối cùng mới dẫn tới cái chết của Trần thị.

"Tần Phỉ Thúy, ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Lưu thị lập tức nhảy dựng lên.

"Đại nương, ta không có nói bậy, làm sai thì nên chịu hậu quả." Tần Phỉ Thúy nói xong, nhìn về phía Trần thị, "Trần thẩm, ngoài chuyện đó ra, nếu hai người còn có yêu cầu gì khác, chúng ta tuyệt đối không nói hai lời."

Chỉ hy vọng có thể loại bỏ vướng mắc trong lòng Phương Thanh Nghiêm, cho dù cả đời không qua lại với nhau, cũng tốt hơn là ghi hận trong lòng.

Trần thị không nói gì, mà nhìn về phía Phương Thanh Nghiêm.

"Phỉ Thúy, ngươi có biết lời vừa rồi của ngươi có ý nghĩa gì không?" Phương Thanh Nghiêm hỏi.

Tần Phỉ Thúy gật đầu, cười nói: "Con cháu Tần gia chúng ta về sau làm mai đều có thể sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng mà người một nhà còn không phải thế sao, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."

Đương nhiên là người khởi xướng, Tần Trần Châu nhất định cũng không chạy thoát.

Hừ, ai ngăn cản nàng làm ruộng cũng không được.

"Vậy Tần Trân Châu?"

Phương Thanh Nghiêm nhìn Tần Phỉ Thúy quỳ gối trước mặt, đột nhiên có chút xấu hổ, xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà cô nương trước mặt đã nhanh chóng bình tĩnh lại, mà hắn thế mà bởi vì chuyện Tần Trân Châu, nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên, thật sự là rất không đủ vững vàng.

"Ngày mai, ta sẽ đích thân đưa tỷ ấy đến am ni cô ở ngoại thành."