Chương 14

"Phỉ Thúy, ngươi nói vậy cũng quá khách khí, tam thẩm nhận lấy, sau này có chuyện gì ngươi nói một tiếng là được." Vương thị nói chuyện vô cùng sảng khoái.

Tứ thẩm Chu thị sau khi nhìn thoáng qua Tứ thúc, Tần Hữu Thủy, thấy hắn gật đầu mới nhận lấy, há miệng muốn nói chút gì đó, nhưng nhìn Phỉ Thúy, cho dù đối phương tươi cười thập phần thân thiết, nàng vẫn khẩn trương.

Vì thế, ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được một chữ.

Phỉ Thúy cũng không để ý, nhìn Tần Lai Phúc và Tôn thị: "Gia gia, nãi nãi, trước kia cháu không ở nhà, muốn tự mình may quần áo cho hai người cũng không được, bây giờ đã trở về, hai người đừng chê tay nghề của cháu không tốt."

"Phỉ Thúy à, ngươi nghỉ ngơi cho tốt là được, may quần áo làm hại mắt, đưa vải bố cho Trân Châu và Minh Châu, để họ làm là được." Tần Lai Phúc hùng hồn nói.

Trân Châu còn đỡ, Tần Minh Châu trực tiếp trợn trắng mắt, lúc lão nhân gia ngài thiên vị, có thể đừng công khai trước mặt các nàng được hay không! Mắt của các nàng thì sẽ không bị thương sao?

"Gia gia, năm nay cháu nhất định phải tự mình làm."

Tần Phỉ Thúy kiên trì, cũng nhờ phúc của nguyên thân, nàng mới có thể thắp sáng kỹ năng của nữ hồng.

"Được."

Tần Lai Phúc cười gật đầu.

Nhìn vãn bối một phòng, quả nhiên, vẫn là Phỉ Thúy hiếu thuận nhất, nhưng đứa nhỏ này cũng quá thành thật, vải tốt như vậy, nói tặng liền tặng, còn lấy ra nhiều như vậy, hắn nhìn cũng đau lòng thay nàng, cũng không giữ lại để sau này bản thân chậm rãi mặc sao?

Coi như muốn tặng, cũng có thể từ từ tặng, để cho người khác nhận thêm vài lần nhân tình a, hài tử ngốc, chút nhân tình này cũng không hiểu.

Không được, quay đầu lại phải nói chuyện với bà già, bảo Phỉ Thúy đừng hào phóng như vậy.

Lúc ăn cơm tối, lại làm quen với mọi người trong nhà, còn tính tình của bọn họ thì phải đợi sau này ở chung mới biết được.

Sau bữa tối, Tần Phỉ Thúy nhờ cha nương giúp đỡ, mỗi người ôm bốn thất vải đến phòng gia gia nãi nãi.



"Phỉ Thúy, ngươi lại làm cái gì?"

Tần Lai Phúc mở miệng hỏi.

"Gia gia, nãi nãi, những thứ này là ta chuẩn bị cho đại cô cùng nhị cô."

Tôn thị vốn muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tới hai nữ nhi, lại có chút do dự, điều kiện nhà bọn họ không tốt, cuộc sống hiện tại của hai nữ nhi cũng không tốt hơn bọn họ.

"Phỉ Thúy à, vải của cháu không còn nhiều lắm đúng không?"

Ai, tôn nữ này cũng quá thành thật.

"Vẫn còn nhiều." Phỉ Thúy gật đầu.

Tần Lai Phúc có chút hoài nghi.

"Gia gia, đại cô cùng nhị cô khi còn bé đối xử với cháu rất tốt a, mấy thất vải này tính là cái gì, ngày lành còn ở phía sau nha?" Tần Phỉ Thúy cũng không có nói dối, trong trí nhớ nguyên thân, khi nàng còn bé, tất cả đồ ăn vặt của nàng đều là được hai cô cô mua cho.

Tất nhiên, không chỉ mua cho mỗi chất nữ, mà những hài tử khác cũng có.

"Đứa nhỏ này."

Tần Lai Phúc nói xong, nhìn Tần Hữu Địa và Hoàng thị, "Sau này hai người trông chừng Phỉ Thúy, mấy thứ trong rương của nàng đều để lại cho nàng, giữ lại sau này làm của hồi môn, đừng để nàng lại ngốc nghếch đưa tặng người khác, biết không?"

Tần Hữu Địa và Hoàng thị liên tục gật đầu.

"Đúng rồi, gia gia, nãi nãi, ngày mai hai người theo cháu lên trấn đi, cả nhà đều đi."