Cánh tay và xương bả vai của Đường Yên bị chế trụ gắt gao, đau đớn trong nháy mắt ập đến làm mồ hôi lạnh đổ ra.
Cậu vừa nâng mắt liền đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân, ánh mắt đó giống như có thể tùy thời đem cậu chọc thủng thành cái động.
Hành động khác thường của nam nhân doạ cậu kinh sợ, nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi.
“A... A Văn, ngươi đang làm cái gì?! Tức phụ của ngươi chỉ lo lắng cho ngươi mà thôi, sao ngươi lại đánh nàng!” Tào bá phụ hoảng hốt khi thấy chất nhi nhà mình giống như xác chết vùng dậy mà nhảy dựng lên.
Động tác của hắn so với nha dịch trong huyện còn lưu loát hơn nhiều, bá phụ kinh ngạc đến quên cả khóc, linh hồn nhỏ bé dường như cũng sắp bị doạ bay.
Nghe được tiếng Đường Yên kêu, ông mới hậu tri hậu giác tiến lên kéo cánh tay Tào Văn lại.
Tào Văn lúc này mới phát hiện, người mình đang khống chế chỉ là một nữ tử tay yếu chân mềm, nàng đang mặc một bộ quần áo thô ráp đầy mụn vá.
Một đầu tóc đen dài che đi khuôn mặt nàng, có lẽ là do động tác của hắn vừa rồi hơi quá mức, vài lọn tóc rơi tán loạn xuống dưới giường.
Tình cảnh này giống như hắn đang khi dễ một người nhỏ yếu vậy. Hắn đề phòng lại nghi hoặc chậm rãi buông lỏng cánh tay.
Đường Yên được buông ra, nhưng sức lực cả người giống như bị nam nhân rút hết ra, cả người mềm nhũn nằm ra giường.
Người này tuổi cũng không lớn, thậm chí so với cậu còn nhỏ hơn hai tuổi, không nghĩ tới sức lực lại lớn như thế, trong lòng Đường Yên sinh ra một tia sợ hãi.
Xem ra người này so hắn tưởng tượng của cậu còn khó đối phó hơn nhiều.
Xoa cánh tay tê dại vì đau đớn, cậu giống như một nữ tử yếu đuối bị trượng phu đánh mà khẽ rũ mặt, dùng ánh mắt cảnh giác mà trốn vào sau Tào bá phụ.
Lúc này Tào Văn cũng không rảnh mà quan tâm thần sắc khác nhau của hai người bên cạnh, hắn quan sát cánh tay đầy vết thương của mình, sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua nơi đang chống đỡ trọng lượng cơ thể của mình - đôi chân.
Trong con ngươi hắn loé lên ánh sáng kinh ngạc.
Tay chân của hắn thế nhưng lại cử động được!
Đang lúc hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, trong não đột nhiên lại truyền đến một loạt ký ức xa lạ vụn vặt không đồng đều, làm đầu hắn ẩn ẩn đau nhức.
Chắp vá lung tung lại, hắn miễn cưỡng nhận ra bản thân đã trọng sinh vào một người thiếu niên cùng tên cùng họ với mình mua.
Nguyên thân là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ đều đã mất, cuộc sống hàng ngày đều là dựa vào đống lương thực ít ỏi trồng trên mảnh đất bạc màu thuê của địa chủ nơi này.